Chương 899:
Với tuổi của cô, cô có thể làm nũng với anh, cô trẻ hơn anh rất nhiều, nhưng sau khi ở bên anh, cô đã cố tình ăn mặc cho mình già hơn, tính cách cũng trở nên nội tâm hơn, vì cô sợ bị người ta nắm được thóp.
Rốt cuộc, thì vẫn bị người ta nắm được thóp rồi.
Tâm trạng Hình Thiên cũng chẳng khá hơn, nâng ly lên, chạm vào ly của Mục Uyển, rồi uống cạn.
Tuyết rơi, bếp lò, rượu, thịt nướng, hai người sắp phải tách xa nhau, đột nhiên, có những chủ đề nói không hết.
Họ bắt đầu nói chuyện về lần đầu gặp gỡ, nói đến mọi nhân vật chính trị dưới tay của Hình Thiên, và cũng nói về các nhân vật chính trị của đất nước M, cuối cùng là Hạng Thịnh Duật và Hạng Vũ Thái.
Mục Uyển đã say rồi, mặt cô đỏ bừng, nằm trên bàn, tay cầm ly rất chặt: "Em nói với anh một bí mật nhé, một bí mật mà không ai biết cả."
"Là gì thế?" Hình Thiên cũng uống rất nhiều rượu. Từ trước đến nay, đây là lần anh ta uống nhiều rượu nhất.
"Năm năm trước, Hạng Thịnh Duật đã cầu hôn em, trước một ngày anh cầu hôn em, hehe, nhưng em đã chọn anh." Mục Uyển mỉm cười ngu ngốc.
Hình Thiên ở đó, đôi mắt anh tối sầm lại: "Vì vậy, người yêu mà em nói không phải là Lục Bác Lâm, mà là Thịnh Duật? Người mà em luôn ghi nhớ, sớm chiều nhớ đến chính là anh ta?"
"Nếu đó là anh ta, tại sao em lại gả cho anh?" Mục Uyển nói một cách say sưa, đầu cô nặng trĩu, cô nằm trên bàn.
"Đừng ngủ ở đây, em sẽ bị cảm lạnh mất." Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển không trả lời.
Hình Thiên đi tới, bế cô lên đi về phía biệt thự.
Khoảng cách từ hồ đến biệt thự ít nhất 500 mét, Hình Thiên bế cô rồi đi bộ 500 mét. Khi đến gần cửa, Mục Uyển khẽ mở mắt, nhưng không nhìn vào Hình Thiên, rồi lẩm bẩm: "Có một lần, em nghe được những người đó bàn tán rằng tính khí của em giống với Bạch Nguyệt, anh có thấy giống không?
"Cô ấy là cô ấy, em là em, tính cách của cô ấy ổn định, nhưng lạnh lùng. Em đôi khi giống như một đứa trẻ, không hề lạnh lùng. Cô ấy hay trốn chạy, sống trong thế giới của riêng mình, còn em sẽ đối mặt trực tiếp, sống trong thế giới của người khác." Hình Thiên đánh giá.
Mục Uyển cười: "Em luôn luôn lầm đường, không đủ lý trí và không đủ thông minh. Ban đầu em nghĩ rằng bản thân có lợi thế hơn cô ấy, đó chính là luôn biểu hiện ra ngoài. Bây giờ em biết rằng, em chỉ ăn nói hồ đồ. Cô ấy là người rất có logic. Những gì mà em nói ra,giống như một hòn đá ném xuống mặt nước, còn chưa kịp nổi chút sóng gió nào thì nó đã chìm xuống đáy mất rồi. Những gì cô ấy nói có thể tạo ra sóng gió to lớn. Cô ấy chỉ là vợ của khu vực hành chính đặc biệt, còn em là vợ của tổng thống. Em không bằng được cô ấy. "
"Em còn nhỏ. Cô ấy lớn hơn em gần mười tuổi. Mười năm sau em sẽ giỏi hơn cô ấy, anh tin là như thế." Hình Thiên an ủi cô.
Mục Uyển nghiêng đầu và dựa vào vai anh: "Còn một điều nữa, em quỷ quyệt hơn cô ấy, rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng không muốn đi bộ, liền giả vờ ngủ để anh bế em. Em có thể tự mình bước đi được. Anh đã bế em đi rất lâu rồi đấy. "
"Lại nói linh tinh rồi, nếu em là người quỷ quyệt, thì không có người quỷ quyệt nào trên thế giới này nữa cả. Cùng lắm là em đang thể hện tính cách của một cô bé mà thôi. Anh sẽ đặt em xuống trước, phải lấy chìa khóa đã." Hình Thiên nói rồi đặt cô xuống.
Mục Uyển không thể đứng vững được, dựa vào tường, rồi nhìn Hình Thiên mở cửa.
Cô muốn chứng minh rằng cô có thể tự đi.
Trên thực tế, cơ thể cô hiện tại không phải muốn thế nào thì sẽ như thế.
Sau khi bước được hai bước, chân cô đã yếu dần, rồi ngã xuống đất.
Mục Uyển cười vì sự bất tài của cô, tự nhiên ngồi trên mặt đất rồi cười khúc khích: "Em đã nói với anh rồi, em cố tình ngã, em muốn ôm."