Chương 1008: Anh Thật Là
CHƯƠNG 1008: ANH THẬT LÀ
Mục Uyển nhíu mày.
Cô buồn cười?
Sao cô lại thấy đó không phải từ ngữ gì tốt đẹp nhỉ.
Hạng Thịnh Duật cúi đầu, tiếp tục lách cách gõ chữ.
Hồi bé có một lần, anh về quê chơi, mọi người thi xem ai có thể đuổi bò về sớm nhất.
Bò của người ta thì đi thong thả, có con còn rất chậm, đang đi còn dừng lại ăn cỏ.
Còn bò của anh, anh kéo nó về phía này, nó lại chạy hướng ngược lại.
Anh tức muốn chết, mà không thể kéo nó đi được.
Thế là anh nghĩ ra một cách, anh kéo dài dây thừng ở mũi bò ra.
Bò phải chạy về hướng Nam, thế là anh cố ý kéo sang hướng Bắc, con bò đó ngang ngược chạy về phía Nam, anh thả tay một cái, nó chạy như bay.
Anh cảm thấy Mục Uyển chính là con bò đó, hơn nữa, ở mặt nào đó, còn ngang ngược hơn cả bò.
Anh cứ để cô nhìn thoải mái, còn bản thân thì tiếp tục làm việc của mình.
Mục Uyển nhìn anh một phút, mười phút, nửa tiếng, cũng cảm giác mình làm vậy rất ngu ngốc.
Cơn giận cũng dần dần bớt đi, bỗng bụng sôi lên.
Buổi trưa cô ăn không nhiều, tối thì không ăn, bây giờ đã hơi đói rồi.
Hạng Thịnh Duật liếc bụng cô, thấp giọng nói: “Đi ăn cơm đi, ăn no rồi mới có tinh thần đấu với tôi chứ.”
“Hạng Thịnh Duật, về chuyện anh bảo tôi hai chọn một, thứ nhất, anh có tha cho Hình Thiên không? Không thể, dù tôi nói người tôi muốn bảo vệ là Hình Thiên, anh cũng không tha, anh là loại người chưa đạt được mục tiêu thì sẽ không ngơi tay. Thứ hai, dù người tôi muốn bảo vệ là Mặc Uyên, anh mà muốn đối phó anh ta, anh vẫn sẽ ra tay, thực ra dù tôi chọn ai, cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của anh cả..” Mục Uyển chắc chắn nói, dùng ánh mắt thăm dò anh.
“Không bị ảnh hưởng bởi người khác là tác phong của tôi, tôi chỉ muốn biết, trong lòng em Hình Thiên quan trọng hay là Mặc Uyên quan trọng.” Hạng Thịnh Duật nhếch môi, cười nguy hiểm, rất kiêu căng.
Mục Uyển nhìn thẳng vào anh: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nên không thể trả lời anh, tôi cũng không muốn suy nghĩ về vấn đề vô vị như thế này.”
“Trước đây Húc Dương rất thích em. Anh ta coi em như em gái. Nhưng trên thế giới này làm gì có tình bạn nào hoàn toàn trong sạch thuần khiết, anh ta thích em, không phải thích như một người em gái.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh thông minh đến vậy, anh nói xem, Hình Thiên nghĩ thế nào về tôi đây?” Mục Uyển hỏi, không chớp mắt.
“Không phải trước giờ em vẫn là chiến hữu của anh ta sao? Vì anh ta, em chịu bao nhiêu chỉ trích, gánh bao nhiêu tội danh, chắc anh ta muốn đền bù cho em, mong em sống tốt, nhưng điều này, em không rõ hay sao? Hay là em tưởng anh ta thích em?” Ánh mắt Hạng Thịnh Duật càng nhạt hơn.
Ánh mắt Mục Uyển tối đi.
Hạng Thịnh Duật cái gì cũng biết, mắt nhìn người xuyên thấu như máy chụp X quang vậy.
“Đấu với anh, tôi mệt lắm, anh có thể nói cho tôi biết, anh muốn tôi làm gì không? Phân việc rõ ràng, tôi giúp anh, anh tha cho tôi.” Mục Uyển nói thẳng.
Hạng Thịnh Duật đưa tay áp vào bên má gầy của cô: “Năm năm trước đáng lẽ em phải là của tôi.”
“Tôi là của chính mình.”
“Vậy tôi là của em.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng, cong môi cười.
Như chân thật, như ảo giác, như mù mịt, lại có chút mơ tưởng.
Mục Uyển thấy nụ cười của anh, có hơi không thật.
Có lẽ là vì mệt quá, hoặc là vì đói, nhất thời cô không biết nên nói thế nào.
Hạng Thịnh Duật đứng lên, gập máy lại: “Đi ăn cơm thôi, tôi cũng đói rồi, ngày mai em không có việc gì làm, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đang trong giờ làm.” Mục Uyển nhắc nhở.
Cô không muốn ở cạnh anh quá lâu.
“Ừ.” Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài.
Cô cúi đầu rũ mắt, đi theo sau anh, đến nhà ăn.
Hạng Thịnh Duật dặn dò đầu bếp: “Cho gọi món, tôi cũng đói rồi, cho hai suất ăn đi.”
“Được.” Đầu bếp đi chuẩn bị.
Hạng Thịnh Duật ngồi vào bàn ăn.
Mục Uyển ngồi trước mặt anh, tay chống má, ngón tay vẽ vài vòng linh tinh trên bàn ăn.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: “Trong ấn tượng của tôi, em không phải là người an phận như thế. Trong đầu em đầy cách đếm không hết, cứ hết cách này đến cách khác, từng cái một, luôn đảo lộn được tình huống.”
Mục Uyển nhìn anh.
Cô vốn muốn đàm phán với anh, nếu anh muốn cô trở thành hòn đá ngáng đường của Phó Hâm Ưu thì cô bằng lòng phối hợp.
Phó Hâm Ưu muốn tiền muốn quyền và địa vị, cô không thể chia rẽ, vì những thứ này rất quan trọng với Hạng Thịnh Duật.
Cho dù để Phó Hâm Ưu biết được quan hệ giữa cô và Hạng Thịnh Duật, cũng không hủy hôn được nữa rồi.
Con đường này, cô không đi được rồi.
Cô phải nghĩ cách tìm con đường khác, nhưng lúc này đầu óc trống không, có cảm giác như đang lạc trong đại dương mênh mông vậy.
Quan trọng là, cô làm mất bản đồ trên rồi.
Không được lùi bước, cũng không biết đi đâu.
Cô không thèm để ý Hạng Thịnh Duật, nằm bò trên bàn, nhìn vào không khí: “Trước kia, có một nhà khoa học từng làm một thí nghiệm, cụ thể là trên con vật gì, tôi quên rồi, ông nhốt con vật đó vào lồng, lắp cửa sổ bằng kính ở mặt trước lồng. Mới đầu, con vật ấy không ngừng đâm đầu ra ngoài, đập vào cửa kính, muốn đến mặt bên kia của cửa sổ. Nhưng lâu dần, nó nhận ra có đập mãi cũng không có tác dụng, nó không ra nữa, đến khi có người tới lấy tấm kính đi, nó lại tưởng tấm kính vẫn còn ở đó, kiên quyết không ra.”
Hạng Thịnh Duật nghe xong, ánh mắt nhạt đi, con người chúng ta thông minh hơn động vật, người ta lấy miếng kính đi, là có thể nhận ra ngay.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Chúng ta đối đầu nhau bao lâu rồi? Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, hay từ lúc không hiểu chuyện nữa? Anh còn nhớ chuyện lựa chọn sở thích hồi nhỏ không?”
“Không nhớ nữa, dù gì cũng là chuyện từ hồi 1 tuổi rồi, nhưng từng nghe mẹ kể lại.”
Mục Uyển cười: “Tuổi chúng ta không chênh lệch nhiều, ông ngoại đặt chúng ta cạnh nhau, ban đầu anh chọn một cây súng, nhưng chỉ vừa cầm lên tay, đã bị tôi cướp mất, thế là anh khóc.”
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật hơi thay đổi: “Tôi cướp núm vú cao su của em, em cũng khóc còn gì, em khóc lâu hơn tôi, lúc em khóc tôi cướp súng lại rồi, hơn nữa cũng không trả lại núm cho em.”
Mục Uyển nheo mắt: “Anh từ lúc bé đã xấu xa muốn chết.”
Hạng Thịnh Duật bật cười: “Em tưởng em tốt hơn tôi bao nhiêu, nhân lúc còn nhỏ cao hươn tôi, suốt ngày bắt nạt tôi. Có vài chuyện tôi vẫn nhớ mãi, không cần phải nghe người khác kể đâu.”
Mục Uyển lại quên gần hết, dù gì cũng là những kí ức chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng lúc nhỏ đúng là cô cao hơn Hạng Thịnh Duật, có lẽ vì con gái phát triển sớm hơn con trai, nhất là từ năm tuổi đổ xuống, cô có thể đẩy Hạng Thịnh Duật ngã xuống đất.
Thời hào hùng mạnh mẽ sao qua nhanh đến thế, thế mà đã là chuyện của hai mươi mấy năm trước rồi.
“Anh ghi thù đến tận giờ cơ à?” Mục Uyển mím môi, chán ghét nói.