Chương 535: Mối Quan Hệ Giữa Chúng Tôi Rất Đặc Biệt
CHƯƠNG 535: MỐI QUAN HỆ GIỮA CHÚNG TÔI RẤT ĐẶC BIỆT
“Vâng, em biết rồi.” Bạch Nguyệt chuẩn bị cúp điện thoại.
“Tiểu Nguyệt.” Hình Thiên gọi cô lại: “Anh đã thấy cuộc nói chuyện của em và Thịnh Đông Quang được đăng tải lên internet, anh lo lắng sẽ có người gây rối với em, em phải cẩn thận nhé.” Hình Thiên nhắc nhở.
Bạch Nguyệt cong môi cười: “Em hiểu, buổi tối em gọi điện thoại lại cho anh sau.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, sau đó đi đến chỗ cửa sổ, từ xa, cô nhìn thấy vệ sĩ dẫn theo một người phụ nữ mặc trang phục cao sang diễm lệ đi đến.
“Thư Lam, lúc nữa cô ta đến, cô nói tôi không có ở nhà, mặt khác phải đề phòng cô ta, người này đến không có ý tốt.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Vâng.”
Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, cô quay về phòng cầm một chiếc tainghe không dây siêu nhỏ đưa cho Lâm Thư Lam: “Cô nhét nó vào trong lỗ tai.”
“Đây là cái gì?”
“Cô để nó vào trong lỗ tai, cô có thể nghe được lời tôi nói.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Lâm Thư Lam nhanh chóng đeo tai nghe không dây vào.
Bạch Nguyệt đi vào một căn phòng ở tầng một, mở hé một khe cửa.
Cô gái kia đi đến, làn da hơi ngăm, nhưng ngũ quan thanh tú, trang điểm lên nhìn khá xinh đẹp, có thể thấy được, cô ta là người khá chăm sóc vẻ bề ngoài, cô ta kiêu căng nhìn về phía Lâm Thư Lam: “Cô là Bạch Nguyệt.”
“Không phải, cô chủ không ở nhà, xin hỏi cô đến đây có chuyện gì không?” Lâm Thư Lam hỏi.
“Tôi đến để cảnh cáo cô ta đừng có cướp người đàn ông của tôi, Hình Thiên là của tôi.” Thu Đình tự tin nói.
Lâm Thư Lam cười mỉa: “Cô ư, cô đang nằm mơ đó à?”
“Thư Lam, không được nói lung tung.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Tôi không nằm mơ, tôi đi theo bên cạnh Hình Thiên đã được mười lăm năm, tôi đã sớm được chọn làm vợ chưa cưới của anh ấy, cô chủ của nhà các cô là thứ quái quỷ gì cơ chứ, một kẻ không chồng liền đi quyến rũ bạn trai của người khác, cô ta hèn hạ như thế à, hay là cô ta không quản được chân của mình.” Thu Đình mắng rất khó nghe.
“Thư Lam, cô nói với cô ta, tôi và Hình Thiên không quen biết nhau.” Bạch Nguyệt nói.
“Cái miệng của cô dùng để phun cứt à? Cô chủ nhà tôi không quen biết gì Hình Thiên, cô đến nhầm chỗ rồi.”
“Cái gì mà không quen, ngay cả khi nằm mơ, anh ấy cũng gọi tên cô ta, cô còn nói với tôi đó là không quen sao?” Thu Đình giận dữ nói.
“Nằm mơ? Cô hỏi cô ta xem đó là khi nào, lúc mấy giờ?” Bạch Nguyệt nói.
“Lúc nằm mơ ư? Mấy giờ? Chẳng lẽ cô và Hình Thiên đã ngủ chung với nhau rồi à?”
“Ba giờ đêm ngày hôm kia, chúng tôi ngủ cùng nhau, cô có nghi vấn gì sao?” Thu Đình nói rất chắc chắn.
Trong lòng Lâm Thư Lam lộp bộp, cô ấy nhớ rõ đêm hôm kia Hình Thiên rời đi lúc mười hai giờ đêm, ba giờ sáng hôm trước, thật đúng là có khả năng.
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật: “Nói với cô ta, ba giờ sáng hôm kia, tôi và Hình Thiên ở cùng nhau.”
“Cô nói dối, ba giờ sáng hôm kia, cô chủ nhà tôi và Hình Thiên ở bên nhau.”
“Cô chủ nhà cô bị điên rồi, cô ta thèm đàn ông đến điên rồi, ba giờ sáng hôm kia, tôi còn giúp anh ấy tắm rửa, làm sao anh ấy có thể ở bên cô chủ nhà cô được cơ chứ?” Thu Đình thốt lên.
“Nếu vào lúc đó, cô ta đang giúp Hình Thiên tắm rửa, làm sao Hình Thiên có thể nói mớ được?” Bạch Nguyệt hỏi.
Lâm Thư Lam cười nói: “Cô nói chuyện trước sau mâu thuẫn, tôi cho rằng cô đang nói dối, nếu như lúc đó cô đang giúp anh ấy tắm rửa, làm sao cô lại có thể nghe được anh ấy nói mớ.”
“Sau khi tắm rửa xong anh ấy liền đi ngủ, tôi không nhớ rõ thời gian lắm, hình như là gần bốn giờ, cũng có thể là năm giờ sáng, ai sẽ nhớ kỹ chuyện nghe thấy người khác nói mớ vào lúc mấy giờ?” Thu Đình kích động nói.
Lâm Thư Lam nhíu mày, không biết nên trả lời cô ta như thế nào.
“Bạch Nguyệt, cô đi ra đây cho tôi, cô trốn ở trong nhà thì vẻ vang gì, cô nhanh đi ra đây!” Thu Đình tức giận kêu lên.
Bạch Nguyệt rất tỉnh táo, cô không cho rằng Thu Đình đang nói thật, nếu như cô ta nghe thấy được Hình Thiên nói mớ vào đêm hôm kia, như vậy cô ta nên mang theo dáng vẻ hùng hổ đến tìm cô vào ngày hôm qua, mà không phải chờ đợi một ngày.
Hơn nữa, giúp đỡ tắm rửa gì chứ, Cố Lăng Kiệt sẽ không để phụ nữ làm điều đó.
Cô ta đang nói dối, cô không thể trúng kế của cô ta.
“Đuổi cô ta đi.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Các anh nhanh đưa cô ta ra ngoài.” Lâm Thư Lam nói với vệ sĩ.
Vệ sĩ đi đến.
Thu Đình cười mỉa: “Tôi thật không hiểu Hình Thiên thích cô ở điểm gì, một người phụ nữ không có can đảm, không có dũng khí, chỉ biết làm một con rùa đen rút đầu vào trong mai thì có gì thú vị sao? Cô đang cảm thấy sợ hãi vì những chuyện đáng xấu hổ mà mình đã làm sao? Nếu sợ thì đừng đi quyến rũ bạn trai của người khác.”
“Thư Lam, trước tiên hãy khống chế cô ta.” Bạch Nguyệt nói.
“Vâng, các anh giữ cô ta lại cho tôi.” Lâm Thư Lam nói.
Vệ sĩ đi lên, giữ Thu Đình lại.
Bạch Nguyệt từ trong phòng đi ra.
“Phì, thứ đồ hèn nhát!”Thu Đình khinh thường nói.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt của cô ta, nhìn xuống cô ta: “Phụ nữ đức hạnh giữ được dạ dày của đàn ông, phụ nữ quyền lực giữ được tiền của đàn ông, kẻ ngu ngốc thì chỉ giữ được cơ thể, còn người thông minh thì giữ được lòng tự trọng của mình. Cô nghĩ rằng mình giữ được gì trong tình cảm của Hình Thiên?"
“Tôi có thể giữ được thân thể của anh ấy.” Thu Đình ghen ghét nói.
“Trên đùi của anh ấy có một nốt ruồi, là đùi bên trái hay là đùi bên phải?”
“Trên người anh ấy không có nốt ruồi.”
“Đùi bên phải.” Bạch Nguyệt rất chắc chắn nói.
“Hai người đã ngủ với nhau rồi hả?” Thu Đình sắc bén nói.
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Tôi căn bản không biết trên người anh ấy có nốt ruồi hay không, tôi chỉ thử cô thôi, mặt khác, tôi và Hình Thiên không quen biết nhau, tôi không muốn gặp cô, không phải là vì tôi sợ cô, mà là tôi khinh thường, bây giờ cô hài lòng rồi, cô có thể đi được chưa?”
“Ai sẽ tin giữa hai người không có quan hệ gì? Chính miệng anh ấy nói với tôi, anh ấy thích cô.”
“Cho nên, cô không phải là bạn gái của anh ấy.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Tôi thích anh ấy hơn mười năm rồi, dựa vào đâu mà cô vừa xuất hiện, anh ấy liền thích cô, điều này không công bằng.” Thu Đình gào lên.
“Anh ấy đã từng thích cô chưa?” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.
Thu Đình hơi dừng lại một lúc: “Dĩ nhiên là anh ấy đã từng thích tôi.”
Ở ngay trước mắt Thu Đình, Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Hình Thiên, cô mở loa ngoài ra, hỏi lại một lần nữa: “Thu Đình, Hình Thiên đã từng thích cô sao?”
Thu Đình nhếch môi không nói gì, cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ hèn hạ!”
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng, cúp điện thoại: “Các anh đưa cô ta ra ngoài.”
“Đồ thảo mai, đồ giả tạo, mắt Hình Thiên bị mù mới có thể coi trọng loại người hèn hạ như cô, một kẻ lẳng lơ chỉ biết ngủ với đàn ông.” Thu Đình không ngừng mắng chửi.
Lâm Thư Lam không nhịn được, cô ấy đi đến tát cho Thu Đình một bạt tai: “Cô mới chính là thứ đồ thảo mai giả tạo, đàn ông coi trọng cô mới là lạ, đừng nói là cô quen biết hai mươi năm, cho dù cô có quen biết bốn mươi năm, thậm chí là năm mươi năm, cũng sẽ không có người đàn ông nào coi trọng cô đâu.”
“Cô nói cái gì!” Thu Đình trừng mắt hỏi.
“Điều tôi nói chính là sự thật, cô có điểm nào bằng cô chủ của chúng tôi chứ, so gương mặt, dáng người, hay là phẩm hạnh và hàm dưỡng?” Lâm Thư Lam mắng lại.
“Ít nhất ngực của tôi to hơn cô ta.” Thu Đình thốt lên.
“Ha ha ha, chỗ đó ư, vừa rồi cô còn nói cái gì mà muốn có được thân thể của đàn ông, tôi thấy người sắp hóa điên phải là cô mới đúng, kẻ không biết xấu hổ cũng chính là cô, đúng là một kẻ nghiện nói dối, ai mà tin những lời cô nói cơ chứ, cô có thể cút được rồi đấy, đừng ở đây làm gì cho thêm mất mặt, dĩ nhiên sau này, cô cũng sẽ không có cơ hội bước chân vào nơi này.” Lâm Thư Lam cười mỉa.
“Không cần các người đuổi, tôi tự đi.” Thu Đình giãy dụa, trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt: “Một ngày nào đó, Hình Thiên sẽ trở về bên cạnh tôi.”
Bạch Nguyệt nhướn mày nói: “Hình Thiên nói, anh ấy không biết cô.”
“Anh ấy nói không biết tôi sao? Ồ, anh ấy vì muốn theo đuổi cô, thật đúng là lời gì cũng dám nói, chẳng trách, anh ấy không cho tôi đi theo, cô hãy đợi đó cho tôi.” Thu Đình chạy về phía bên ngoài.