Chương 601: Vui Một Mình Không Bằng Vui Chung
CHƯƠNG 601: VUI MỘT MÌNH KHÔNG BẰNG VUI CHUNG
Thẩm Diên Dũng đi vào tầng một.
Tàu rất lớn, bên trên có ba tầng, thêm khoang tàu nữa là tổng cộng bốn tầng.
Trên tàu, lính tráng đứng đầy, cô thấy tầng trên cùng và mũi tàu còn có đặtnhững khẩu pháo lớn, chắc có lẽ cải trang thành tàu chiến.
Cô đi theo Thẩm Diên Dũng vào tầng một.
Có người tới cởi áo khoác cho Thẩm Diên Dũng rồi cung kính treo lên móc áo.
Vừa vào đã có một luồng hơi nóng phả vào mặt, chỉ trong chốc lát, cô liền cảm thấy nóng nên nhìn sang thượng tá Trình bên cạnh.
Không hề có người đến cởi áo cho anh ta, mà anh ta ăn mặc cũng kín đáo lắm, không chịu cởi ra.
Còn cô thì không dám cởi.
Thẩm Diên Dũng quay đầu lại nhìn cô: “Em không nóng sao?"
"Nóng." Lưu San khẽ nói.
Thẩm Diên Dũng chỉ chỉ vào cái móc áo vẫn còn trống bên phải: “Cởi áo ra rồi móc lên đó."
“À." Lưu San lập tức chạy đến góc nhà, cởi chiếc áo lông nặng trịch ra liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, sẵn đó cô cũng móc mũ, khăn tay và khăn choàng lên cái móc.
Vốn dĩ là cái móc áo sang trọng đắc tiền, nhưng treo đồ của cô lên xong thì thấy không hợp ăn nhập cho lắm.
"Còn không mau lại đây." Thẩm Diên Dũng thúc giục.
"Uhm." Cô thấy Thẩm Diên Dũng đứng ở đó chờ mình nên chạy tới.
Thượng tá Trình nóng mướt mồ hôi.
"Anh không cởi sao?" Lưu San hỏi.
Thượng tá Trình nở nụ cười: “Tôi chưa được tổng thống cho phép?"
Lưu San: "..."
Thẩm Diên Dũng nghe thấy liền nhìn thượng tá Trình, dặn dò: "Thượng tá Trình, anh lái xe dọc đường chắc cũng mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, tôi có trợ lý Lưu chăm sóc là được rồi."
"Vâng." Thượng tá Trình vội vã cúi đầu rồi rời đi.
Lưu San gãi gãi đầu, không còn thượng tá Trình nữa khiến cô không an tâm, lát nữa không biết nên làm gì.
Thẩm Diên Dũng đi trước, vào đến bên trong liền căn dặn vệ binh trưởng: "Đem đồ ăn lên, trợ lý Lưu sẽ ăn chung với tôi, nhanh chuẩn bị đi."
"Vâng." Vệ binh trưởng cúi đầu với Lưu San.
Lưu San đã từng gặp anh ta rồi, trong buổi chiêu đãi phó tổng thống tuần trước cũng có mặt vệ binh trưởng.
Cô nghĩ đến một chuyện: “Thẩm..."
Cô hơi khựng lại, nhìn các vệ binh chung quanh rồi cung kính cúi đầu, tay trái đặt bên trên tay phải, hai tay đặt lên bụng, trầm ổn nói: "Thuộc cấp sợ rằng ngài hình như đã quên một chuyện quan trọng."
Thẩm Diên Dũng nhích nhích khóe miệng, rồi không thể không nhếch miệng cười: “Chuyện mà em nói là chuyện khen thưởng cho em?"
"Ngài tổng thống anh minh." Lưu San cảm thấy anh chàng Thẩm Diên Dũng này rất thông minh.
"Chẳng phải em đã từ chối rồi sao?" Thẩm Diên Dũng cố ý chọc cô.
Sao cô lại không nhớ chuyện mình đã từ chối cơ chứ? Nhưng tay chân của anh đứng đây nhiều như vậy nên cô không thể cãi lý được.
"Sau khi trở về, tôi đã đắn đo hết lần này tới lần khác, nghĩ tuy rằng bảo vệ phó tổng thống là trách nhiệm của mình, nhưng nếu không được gì hết thì lại cảm thấy rất oan ức.
Còn nghĩ lại đúng là không nên từ chối ý tốt của tổng thống, dù sao thì lính mà không muốn làm tướng quân thì không phải là lính giỏi, công nhân viên chức không muốn được thưởng không phải là công nhân viên chức giỏi.
Tuy ngài thưởng cho tôi nhưng thực chất đó cũng là một cách nâng cao sĩ khí của lính tráng.
Ngài làm vậy tức là muốn nói với các binh sĩ rằng, liều mạng vì tổng thống là rất đáng giá.
Là tôi không đúng, suýt chút nữa đã phạm vào tội tày trời, xin tổng thống hãy thưởng cho tôi đi." Lưu San nghiêm trang nói.
Thẩm Diên Dũng không kềm chế được liền bật cười như nắc nẻ.
Anhbiết rằng cô tranh biện rất hay, ăn nói khéo léo nhún nhường, rất khôn vặt nhưng lại lười.
"Biết rồi, không quên được đâu, đã căn dặn bên dưới rồi, đợi đến hội nghị lần sau sẽ ban bố luôn." Thẩm Diên Dũng nói rồi đi thẳng đến bàn ăn.
Một vệ binh nữ mặc vest đen, búi tóc, kéo ghế ra, cung kính mời Thẩm Diên Dũng ngồi xuống rồi đứng sang một bên.
Lưu San tự mình kéo ghế, ngồi đối diện Thẩm Diên Dũng.
Cô gái mặc vest nhìn cô với ánh mắt giận dữ, cau mày ý bảo cô đứng lên.
Lưu San không hiểu tại sao liền đứng lên.
Thẩm Diên Dũng quay lại nói với cô gái phía sau: "Là tôi bảo cô ấy cùng dùng bữa."
"Vâng." Cô gái cung kính đích cúi đầu nói.
Lưu San lại cẩn thận, nghiêm túc ngồi xuống ghế, quan sát sắc mặt của cô gái.
Khuôn mặt của cô gái vẫn không có biểu cảm gì hết, chỉ rũ mắt đứng đó chứ không nhìn cô nữa.
Lưu San tằng hắng cổ họng, tiếp theo nên làm gì đây, không hiểu gì cả.
Thẩm Diên Dũng giải thích với cô: "Em vừa từ nước ngoài trở về nên vẫn chưa quen nhiều người trong nước, cô ấy là Tưởng Tĩnh con gái của thư ký Tưởng, phụ trách những chuyện trong bộ nội vụ. Em có thể gọi cô ấy là thường vụ Tưởng.”
Lưu San đoán thư ký Tưởng và thường vụ Tưởng đều là người tâm phúc của Thẩm Diên Dũng, cho nên vừa rồi mới dùng ánh mắt ra lệnh cho cô: “Chào thường vụ Tưởng, tôi là trợ lý Lưu."
“Ừ." Tưởng Tĩnh lên tiếng, cao ngạo, lạnh lùng.
"Cô ấy trực tiếp dưới quyền tôi, về sau chỉ nghe mệnh lệnh của tôi để làm việc. Có lẽ là ba của cô vẫn chưa kịp nói cho cô biết." Thẩm Diên Dũng nói với thường vụ Tưởng, trong đó có ý tứ khác là cô không có quyền hô hào với Lưu San.
Thường vụ Tưởng đã biết nên cung kính cúi đầu, khẽ nói: "Tôi hiểu rồi."
Vệ binh trưởng dẫn đầu bếp đến mang theo mùi thơm sộc vào mũi.
Cái bụng đói từ lâu của Lưu San đã kêu lên rột rột.
Đầu bếp đặt hai đĩa trước mặt cô và Thẩm Diên Dũng rồi mở nắp ra.
Cô thấy phần của cô có bò bít-tết, sa lát rau, gan ngỗng, rượu khai vị, súp Borsch, còn có cả một phần mỳ Ý và trái cây.
Nhìn sang Thẩm Diên Dũng thì bò bí-tết lớn hơn của cô, sa lát nhiều hơn của cô, trái cây cũng ngon hơn của cô, ngoại trừ mỳ Ý thì còn có một con tôm hùm cực lớn.
Cô nhất thời cảm thấy bất công: “Ngài tổng thống có biết ở Trung Quốc có một vị tướng nổi tiếng tên là Hoắc Khứ Bệnh không?"
Lưu San vẫn chưa nói xong thì Thẩm Diên Dũng đã nhếch mép không nhịn cười được, chỉ cần liếc mắt cũng hiểu thấu cô rồi, cô muốn ăn tôm hùm của anh: “Uhm." một tiếng.
"Khi ra trận, ông ta và binh lính ở cùng một chỗ, ăn cùng một mâm cho nên rất được binh lính kính yêu, được mọi người kính ngưỡng gọi là Trường Thắng tướng quân." Lưu San nói.
"Uhm." Thẩm Diên Dũng vẫn im lặng không nói.
Lưu San thấy anh vẫn chưa hiểu nên tiếp tục nói: "Chỉ trong xã hội phong kiến, con người ta mới chia làm ba bảy loại, nhưng như vậy thường sẽ không công bằng, sẽ làm xã hội phong kiến nhanh chóng diệt vong.”
"Em còn am hiểu chính trị như vậy sao." Thẩm Diên Dũng ngụ ý nói: "Tiếp tục đi."
Lưu San: "..."
Cô bắt đầu nổi giận, cô cảm thấy Thẩm Diên Dũng đang cố ý giả bộ không hiểu cô nói gì: “Ví dụ như."
Cô gắp một miếng tôm hùm trong cái đĩa của Thẩm Diên Dũng, ăn vào trong miệng... Đúng là rất ngon, thịt vừa dai vừa ngọt, nước sốt rất ngon, chỉ ăn một miếng là biết tôm hùm tươi sống được tẩm đầy đủ nước sốt rồi đem nướng.
Cô nuốt xong rồi mới tiếp tục nói: "Các vị vua thời xa xưa sẽ bảo đám người dưới thử thức ăn trước, giống như tôi vừa rồi vậy, người đó cảm thấy rất xa hoa, kỳ thật chính là ăn một đống thức ăn thừa. Lại ví dụ như..."
Lưu San lại gắp một miếng tôm hùm bỏ vào miệng nhai…
Cô ăn được hai miếng thì mặt mày liền hớn hở nói: "Kỳ thật bọn họ không biết rằng có rất nhiều loại trái cây không được ăn chung với tôm hùm, sẽ khiến cho cơ thể sinh bệnh.”
"Sau đó thì sao?" Thẩm Diên Dũng nghiêm túc hỏi.
"Vui một mình không bằng vui chung. Chết một mình không bằng chết chung, đúng không." Lưu San nói bừa.
Thẩm Diên Dũng cưng chiều mang nguyên đĩa tôm hùm đặt vào trong cái đĩa của cô: “Ăn đi."