Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1087: Năng Lực Của Anh, Trên Thế Giời Này Chỉ Có Thể Có Anh​




CHƯƠNG 1087: NĂNG LỰC CỦA ANH, TRÊN THẾ GIỜI NÀY CHỈ CÓ THỂ CÓ ANH
Sau khi Mục Uyển nghỉ ngơi xong, khởi động máy, trên điện thoại tin tin vang lên, rất nhiều thông báo cuộc gọi.
Có của Hạng Thịnh Duật, của Phó Hâm Ưu, của Hình Thiên, của Hắc Muội, của Hạng Vũ Thái, còn có mấy cuộc gọi lạ.
Mục Uyển gọi điện thoại cho Hạng Vũ Thái trước: "Cậu nhỏ, hôm qua cháu ở trên máy bay, cho nên không mở máy, sau khi đến, cháu tìm khách sạn rồi ngủ ngay, xin lỗi, không gọi lại cho cậu kịp lúc."
"Cháu đi rồi?" Hạng Vũ Thái tò mò.
"Vâng. Muốn một mình ra ngoài giải sâu, qua hai ngày sẽ về." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Trở về đi, quốc vương của chúng ta quyết định phong cháu thành phu nhân An Bình, chuyện này, Thịnh Duật không thể không có công, cậu ta vẫn luôn dành hết sức tranh giành vì quyền lợi của nhà họ Hạng, đây là sức mạnh của huyết thống." Hạng Vũ Thái cực kỳ tán thưởng Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển thầm thở dài một hơi, cô rất không dễ dàng, trải qua chuyện ám sát lần này, khiến một chút ngăn cách giữa Hạng Vũ Thái và Hạng Thịnh Duật lại trở về như ban đầu rồi.
Hạng Vũ Thái đối nhân xử thế rất chính trực, cũng quá xem trọng tình thân, chia rẽ anh ta và Hạng Thịnh Duật không dễ, con đường tương lai, cô vẫn phải khó khăn mà đi một mình.
"Cám ơn mọi người." Mục Uyển nói.
"Tôi cũng không ngờ, tôi vẫn luôn cho rằng cậu ta bài xích và nhằm vào cháu, nhưng cậu ta vẫn rất nghĩ tới tình thân, chúng ta đều là người của nhà họ Hạng, cánh tay đứt rồi vẫn còn gân mà, trở về, cháu mời cậu ta ăn bữa cơm, nhắc đến ăn cơm, tôi lại nhớ đến ruột heo cháu làm, sau đó đã tôi bảo người khác làm, chỉ là không ngon như cháu làm, hại tôi đêm qua bị mất ngủ.” Hạng Vũ Thái cười giỡn nói.
"Được, qua hai ngày nữa cháu sẽ về, đến lúc đó gặp." Mục Uyển không ấm không nóng nói.
"Trên đường chú ý an toàn, trên người có tiền không?" Hạng Vũ Thái dùng giọng điệu của trưởng bối nói.
"Có, lần này Hình Thiên lại gửi cho cháu mười lăm tỷ, cháu có đủ tiền."
"Ai." Hạng Vũ Thái thở dài một hơi: "Cậu ấy đối xử với cháu thật sự không tệ, cháu làm phu nhân An Bình rồi, tất cả đều sẽ từ từ trở nên tốt hơn, chuyện sau này cũng khó nói."
"Vâng, vậy cậu nhỏ, cháu cúp đây, lát nữa cháu phải ra ngoài." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
"Chơi cho vui, trong lòng thả lỏng, lúc quay về nói với tôi, tôi phái xe đi đón cháu."
"Không cần đâu, cháu làm ruột heo xong, sẽ đưa tới cho cậu nhỏ."
"Cháu ngoan nhất. Vậy cúp đây." Hạng Vũ Thái đầu bên kia rõ ràng lưu loát cúp máy.
Mục Uyển nhìn thông báo cuộc gọi trên điện thoại, do dự một lát, hít sâu một hơi, đưa ra quyết định, gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy."
Mục Uyển sững lại, Hạng Thịnh Duật thế nhưng lại tắt máy! ! !
Dưới tình huống bình thường anh ta sẽ không tắt máy, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi, trong chớp mắt, tim của cô đập nhanh, ngực khó chịu, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt
Nhưng lại nghĩ, cái tên tai họa Hạng Thịnh Duật này, một nghìn năm cũng sẽ không chết.
Cô gọi điện thoại cho Sở Giản.
Sở Giản nghe máy.
Cô còn chưa nói chuyện, Sở Giản đã mở miệng trước: "Ông chủ rất tức giận, cô đúng là việc này còn quá đáng hơn việc kia."
Mục Uyển cười nhạo một tiếng, "Cho nên, anh ta tắt máy, là vì tức giận?"
"Hừ." Sở Giản hừ lớn một tiếng.
"Hạng Thịnh Duật ba tuổi, anh hai tuổi, hai người thắng rồi, tôi cúp máy đây." Mục Uyển nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Cô không cảm thấy hành động của mình quá đáng, trên thực tế, lần này cô đến đây, không phải là không có mục đích.
Nơi này, lúc cô còn là phu nhân Tổng thống đã từng đến một lần, lúc đó trưởng thị vệ nói với cô, ở đây, có một cái chợ đen, có tử sĩ cực kỳ lợi hại.
Cho dù là mưu lược, thân thủ, hay trình độ của bọn họ, đều là năm sao, nhưng giá cũng cực kỳ cao.
Giá cao cũng bình thường, giống như bán mạng cho bạn rồi, nhưng chỉ có hợp đồng một năm, sau thời hạn một năm, bọn họ sẽ tự do.
Mục Uyển đã liên lạc với trưởng thị vệ lúc đó rồi, sử dụng tiếng Anh nói: "Xin chào, tôi là Mục Uyển, không biết anh còn nhớ không?"
"À à, xin chào, không ngờ cô lại gọi điện thoại cho tôi, ý tôi là, rất bất ngờ, xin hỏi, cô tìm tôi có chuyện gì?" Trưởng thị vệ ngạc nhiên hỏi.
"Lúc trước anh nói với tôi có một cái chợ đen, ở đó đều là tinh anh trong tinh anh, tôi muốn đi chọn hai người, không biết anh có thể sắp xếp giúp tôi không?" Mục Uyển nói.
"Được, chuyện này không thành vấn đề, bên chịu trách nhiệm chính của bọn họ là bạn tôi, nhưng, buổi tối bình thường, tiệc sẽ từ tám giờ đến hai giờ sáng, bây giờ có chút sớm, cô ở đâu?" Trưởng thị vệ hỏi.
"Tôi ở khách sạn, vậy buổi tối tôi mời anh ăn bữa cơm."
"Cũng được, năm giờ rưỡi tôi thay ca, vậy gặp mặt ở đâu đây?" Trưởng thị vệ hỏi.
"Có còn nhớ cái quán cơm anh dẫn tôi đến không ? Anh nói, quán cơm này có đồ ăn anh cho là ngon nhất, sáu giờ, gặp mặt ở đó." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Được, buổi tối gặp.” Trưởng thị vệ vui vẻ cúp điện thoại.
Mục Uyển gọi điện thoại xong, nhìn thấy số điện thoại của Hình Thiên, sững lại hai ba phút, đi đến bên cửa sổ, nhìn ngựa xe như nước ở bên ngoài.
Cô không biến sau khi gọi điện thoại đi, nên nói cái gì với Hình Thiên.
Cảm ơn tiền của anh ấy?
Chỉ là hai chữ cảm ơn, quá nhẹ, hơn nữa, vì cảm ơn, sẽ khiến Hình Thiên lại cho cô tiền nữa, cô không muốn.
Quan trọng hơn chính là. . . . . . cô muốn khiến trái tim mình chậm rãi trở nên lạnh nhạt.
Không còn chờ mong nữa, không còn hy vọng nữa, mới sẽ không bị tổn thương, mới sẽ không cảm thấy uất ức, khó chịu và cuộc đời không còn gì lưu luyến nữa.
Cuối cùng, cô cũng không gọi điện thoại đi, trang điểm lại lần nữa, vẫn là kiểu ngày hôm qua, tùy hứng, đường hoàng, lạnh lùng, bất kham, còn tự do, mang bông tai khoa trương và kính râm màu đen lên, đi ra ngoài.
Cô tùy ý đi trên đường, nhìn thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn về phía cô, cong môi lên, không chút để ý bước qua, đi đến trên cầu.
Dưới cầu có rất nhiều thuyền nhỏ để ngồi thuyền ngắm cảnh, trên thuyền có người tụm năm tụm ba ngồi, che ô, xung quanh là quảng trường phát ra tiếng nhạc tươi đẹp.
Ánh mặt trời thích hợp, có đám mây, khiến bầu trời càng thêm sinh động và có màu sắc hơn.
Trước kia, sợ ra ngoài du lịch một mình, cảm thấy như vậy sẽ rất cô đơn, bây giờ mới phát hiện, thật ra, du lịch một mình, cũng rất tốt.
Đi xuống cầu, rất nhiều người cả trai lẫn gái đang nhảy điệu waltz.
Mục Uyển nở nụ cười, ngồi lên xích đu ở một bên, từ từ đung đưa, nhìn những người trước mặt.
Sinh mệnh, có đôi khi, có thể tốt đẹp như thế.
Tia nắng ban mai, âm nhạc, điệu múa, nụ cười trên mặt, mặt hồ lóe lên điểm sáng.
Đột nhiên, trước mặt bị một bóng râm che phủ.
Mục Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy, người đến, thế nhưng lại là . . . . . Hạng Thịnh Duật.
Cô hoảng sợ, kính râm trên mặt phản chiếu hình dáng của Hàng Thịnh Duật.
Anh ta căng mặt, nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt không chút thay đổi, giống như một mảnh hoang vu, lại mang theo khí thế mạnh mẽ, có thể khiến người xung quanh tan biến trong nháy mắt, khiến trong thế giới của cô, chỉ còn lại. . . . . .một mình anh ta. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK