Chương 1132: Đã Thích Một Chút
CHƯƠNG 1132: ĐÃ THÍCH MỘT CHÚT
Mục Uyển ngồi trên ghế sô pha: “Mối quan hệ giữa ông và phu nhân Lan Ninh như thế nào?”
“Phu nhân Lan Ninh sao? Bà ấy và công chúa Dania rất thân thiết. Trước đây nhờ có bà ấy mà tôi và công chúa Dania từng được dùng bữa cùng nhau.” Thomas nói.
“Ông có biết tại sao hai người họ lại thân thiết như vậy không?”
“Tôi chỉ có thể nói là do tầm nhìn của bà ấy, hơn nữa, bà ta rất thủ đoạn. Khi Dania chưa trở thành công chúa, hai người họ đã rất thân rồi. Nói không chừng việc Dania trở thành công chúa là nhờ vào công sức của phu nhân Lan Ninh. Chính vì vậy mà tình cảm giữa hai người bọn họ mới tốt như vậy. Hơn nữa hoàng tử hiện tại là Caesar, cậu ấy lại là người sẽ có khả năng cao sẽ kế nhiệm tiếp theo, trở thành quốc vương. Đến lúc đó thì địa vị của phu nhân Lan Ninh sẽ càng trở nên vững chắc hơn. Theo những gì tôi biết được thì bà ta có mạng lưới quan hệ rất tốt ở nhiều quốc gia.”
“Ở nước các ông ngoài hoàng tử Caesar thì còn ai muốn tranh giành ngôi vị nữa không?” Mục Uyển hỏi Thomas.
“Hoàng tử Kewell, cậu ta là con trai thứ hai. Cậu ấy cũng tạo dựng được danh tiếng tốt nên cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá.”
Mục Uyển cười: “Ông có thể giúp tôi diện kiến cậu ấy không? Tôi biết là ông có thể tiếp xúc với hoàng tử.”
Thomas im lặng, có chút bối rối.
Mục Uyển nói: “Bây giờ ông với tôi đã ngồi chung một thuyền, tôi thành công cũng đồng nghĩa với việc ông cũng sẽ được hưởng lợi. Và nếu tôi thất bại thì e rằng ông cũng không có được cuộc sống tốt hơn.”
“Tôi sẽ cố gắng nhưng hoàng tử Kewell rất bận, tôi không chắc là anh ấy có thời gian rảnh vào đợt này không.”
“Không phải là xem anh ấy có thời gian rảnh hay không. Điều tôi muốn thấy là năng lực của ông, để xem ông có thể hẹn được hoàng tử không. Ngày mai tôi phải đi rồi nên chỉ có hôm nay thôi.”
Trợ lí của Thomas bước vào.
Thomas liền lập tức đổi chủ đề: “Cô xem có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề thì chúng ta có thể kí hợp đồng. Hy vọng sau này hai nước chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác và phát triển.”
“Được.” Mục Uyển đáp rồi cầm lấy phần hợp đồng mà Thomas đưa cho, tất cả đều đã được làm đúng như những gì hôm qua cô nói.
Mục Uyển đưa hợp đồng cho An Kì: “Cô xem có còn vấn đề gì không?”
An Kỳ nhận lấy rồi xem xét hợp đồng một cách đầy cẩn thận: “Không có vấn đề gì thưa phu nhân.”
Mục Uyển liền kí tên: “Vậy thì sẽ bắt đầu từ tháng năm sẽ nhập đợt hàng đầu tiên. Tôi sẽ trả 20% số tiền cần trả bằng tiền mặt trước, rồi tiếp sẽ trả 70%, giữ lại 10%, không có vấn đề gì chứ?”
“Được.”
Mục Uyển nhìn lên đồng hồ ở tay: “Vậy thì tôi sẽ đợi tin tốt của anh.”
“Được, để tôi tiễn hai vị.”
“Không cần. Anh nhiều việc cần làm như vậy hãy cứ lấy đại cục làm trọng. Dù sao, thắng cả hợp tác và cạnh tranh mới là điều mà tôi muốn thấy.” Mục Uyển nhắc nhở Thomas một lần nữa. Nói rồi cô đi ra khỏi phòng.
Mục Uyển quay lại xe.
“Hai người đàm phán nhanh thật.” Lã Bá Vĩ nói.
“Cuộc đàm phán thật sự vẫn còn chưa diễn ra.” Mục Uyển đáp.
Ở trong nước.
Sở Nguyên đã được thả ra, vừa xử lý xong việc giải oan cho Mục Uyển thì liền vội vã cấp báo cho Hạng Thịnh Duật: “Ông chủ, ba giờ chiều nay phu nhân hẹn gặp mặt hoàng tử Kewell.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật mỉm cười, không ai có thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó.
Hạng Thịnh Duật ngả người vào ghế, xem bản tin trên màn hình máy tính.
“Xin lỗi, tôi không hề biết rằng đoạn video đó của tôi lại gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy. Thật lòng xin lỗi, tôi mong rằng Mục Uyển có thể tha thứ cho tôi. Tôi rất ân hận vì đã khiến cô ấy bị mọi người hiểu lầm nghiêm trọng đến như vậy.” Một người phụ nữ có vẻ bề ngoài gần giống với Mục Uyển vừa nói vừa khóc.
“Vậy nên, người ở trong đoạn phim đó là cô chứ không phải Mục Uyển, đúng không?” Người dẫn chương trình hỏi.
“Thật xin lỗi, xin lỗi… tôi thực sự không muốn…”
“Cô nói không muốn? Lẽ nào có người uy hiếp cô sao? Hay là có người cố tình bảo cô làm như vậy để đổ lỗi cho Mục Uyển?” Người dẫn tiếp tục hỏi.
“Không có ai uy hiếp tôi cả. Cha tôi đã qua đời từ sớm, mẹ tôi thì lâm bệnh nặng. Trong một lúc hồ đồ nên tôi mới quay đoạn video đó. Tôi đã biết rõ hậu quả nghiêm trọng của việc này, nó đã khiến cho Mục Uyển bị tẩy chay. Tôi thực lòng xin lỗi, tôi xin chịu mọi hình phạt của pháp luật.” Người phụ nữ thành khẩn đáp.
Sở Nguyên nhìn màn hình nói: “Phu nhân đã được trả lại sự trong sạch, rất có khả năng cô ấy sẽ trở lại nước A để tiếp tục làm tổng thống phu nhân.”
Hạng Thịnh Duật nhếch mép nói đầy tự tin: “Cậu đã bao giờ thấy tôi tự lấy đá đập vào chân mình chưa.”
Sở Nguyên cúi đầu không nói gì.
“Cô ta có vẻ bề ngoài giống hệt với Mục Uyển, nhưng cậu có thấy điểm khác biệt nào không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Trông cô ta giống hệt phu nhân.” Sở Nguyên đáp.
“Ánh mắt, ánh mắt của hai người họ hoàn toàn khác nhau. Cậu có biết vì sao Mục Uyển muốn gặp hoàng từ Kewell không?”
“Cô ấy tự phụ hơi quá, cô ấy giống như lấy trứng chọi đá vậy. Phu nhân luôn làm như vậy.” Sở Nguyên kìm nén ác cảm của anh đối với Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật liền quay sang lườm Sở Nguyên: “Hãy điều chỉnh cho tốt cảm xúc của cậu đi, tôi không muốn việc nổ súng xảy ra lần thứ hai. Hơn nữa tôi sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ hai nữa.”
Sở Nguyên cúi đầu: “Trong lòng cô ta chỉ có Hình Thiên mà thôi.”
“Tốt nhất là cậu vẫn nên quay về trại giam thì hơn. Ai đến cầu xin cũng vô dụng thôi.” Hạng Thịnh Duật kiên quyết nói.
Sở Nguyên thở dài: “Tôi cảm thấy ông chủ đối xử tốt với cô ta chỉ thêm lãng phí thời gian, cô ta giống hệt như một trái bom vậy.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy trái bom chính là cậu.” Hạng Thịnh Duật nói không khách khí.
Sở Nguyên bĩu môi: “Trước đây tôi cứ nghĩ ông chủ rất công bằng, nhưng bây giờ chỉ cần ai nói cô ta không tốt thì ông chủ lập tức cho rằng người đó không tốt. Anh thực sự đã quá tốt với cô ta rồi.”
Hạng Thịnh Duật quay ra nhìn Sở Nguyên: “Nghe nói cậu đã có một cô bạn gái?”
Sở Nguyên không hiểu ý của Hạng Thịnh Duật.
“Có chuyện gì sao ông chủ?” Sở Nguyên dè dặt hỏi.
“Chia tay với cô ấy đi.”
“Tại sao chứ?” Sở Nguyên cau có.
“Người phụ nữ của mình không giống như anh em bạn bè. Anh em bạn bè có thể nói công bằng, nhưng với phụ nữ thì không.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Nguyên im lặng một lát rồi hỏi: “ Từ trước đến nay anh vẫn chưa từng thừa nhận là có thích Mục Uyển.”
Hạng Thịnh Duật sững người một lát rồi kích động: “Đã thích một chút rồi.”
Sở Nguyên: “…”
Sở Nguyên cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng ông chủ nói là chỉ thích một chút nhưng thật ra thì đã rất yêu cô ta. Ông chủ đã thích Mục Uyển tới mức mất hết lí trí và khả năng phán đoán vốn có. Cho dù Mục Uyển có là người phụ nữ vô dụng thì trong mắt anh ấy, cô vẫn luôn là người ưu tú.
Quan trọng là Mục Uyển chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đến giả bộ nói nhớ anh ấy, muốn anh ấy đến đón là Hạng Thịnh Duật liền ngay lập tức quên chuyện đêm qua Mục Uyển muốn đi cùng với Hình Thiên.