Chương 1395: Yêu, Chính Là Làm Theo Điều Mà Trái Tim Mách Bảo
CHƯƠNG 1395: YÊU, CHÍNH LÀ LÀM THEO ĐIỀU MÀ TRÁI TIM MÁCH BẢO
Có lẽ vẫn còn yêu, cho nên khi buông tay mới thấy đau lòng. Có thể là vì bản thân buông bỏ rồi, bị bản thân làm cho cảm động đến khóc. Cũng có thể là cô ta đã nhận ra sai lầm của mình, cảm thấy rất có lỗi vì đã để cậu ta chịu tổn thương.
Nói tóm lại là cô gái ở trong phòng vệ sinh khóc rất lâu rất lâu.
Sau này, sau khi tốt nghiệp đại học, bạn nữ đó gả cho bạn trai của cô ta.
Cô không biết bạn nữ đó có còn yêu hay không yêu bạn nam kia, cũng không biết bạn nữ đó sống có hạnh phúc hay không, hoặc là bạn nữ đó lại bắt đầu một tình yêu mới, cũng đã yêu một người mới, trải qua cảm giác yêu sâu đậm, bởi vì yêu nên mới để đối phương rời xa, bởi vì quá yêu, quá đau nên cũng chỉ có thể buông tay.
Cho dù nguyên nhân là gì, thật sự tình yêu cũng không chỉ trải qua một lần.
Bản thân cô cũng đã có lĩnh ngộ sâu sắc.
Cô nhớ đến câu chuyện của bạn nữ đó, kỳ thật cũng đang nhớ đến chuyện của bản thân.
Lần trước cô và Hạng Thịnh Duật giận nhau, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, Hạng Thịnh Duật nổi giận nên cô cũng nổi giận theo.
Nếu như có thể đủ lý trí một chút, bao dung hơn một chút, không nên vì nhân danh tình yêu mà làm tổn thương nhau, càng phải trưởng thành hơn, có lẽ cô và Hạng Thịnh Duật cũng có thể bên nhau lâu hơn.
Giống như Lã Bá Vĩ nói, tình yêu cũng phải cần có kế hoạch, trong kế hoạch này phải cố gắng giảm tổn thương đến mức thấp nhất, bởi vì con người đều có cơ chế bảo vệ, đều trốn tránh đau khổ mà tìm kiếm sự vui vẻ, cần sự đau khổ có thể đủ để khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng không cần nhiều, tổn thương sẽ tiêu hao, cũng từ nội tâm mà kháng cự lại sự sợ hãi.
Cảm giác đau khổ thật sự không tốt chút nào, có lúc không tốt đến nỗi không muốn yêu nữa.
Sau này cô phải ít xúc động, cố gắng không làm tổn thương ai, đặc biệt là gây tổn thương cho người mà cô yêu.
Cô cần phải tiếp tục để mình trở nên ưu tú, nếu như có một ngày Hạng Thịnh Duật không yêu cô nữa, ít nhất cô vẫn có thể trở thành một người ưu tú, cô cũng không hề làm làm bất cứ chuyện có lỗi gì, không thẹn với lương tâm, cam chịu thua thiệt chứ không đi làm người khác thua thiệt, bởi vì áy náy tự trách còn khó chịu hơn tức giận, càng ngược đãi cảm xúc của mình hơn.
Buổi trưa, cô đến bên mẹ Hạng Thịnh Duật dùng cơm.
Ân Minh Lan rất khách khí với cô, Hạng Minh Khải thấy Mục Uyển, vẻ mặt cũng có chút khác thường, dù sao lúc trước ông ta cũng đã từng cố gắng ngăn cách Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật.
Lúc đó còn nghĩ Mục Uyển không xứng với Thịnh Duật, bây giờ giống như Hạng Vũ Thái mới là trèo cao.
“Đến rồi à.” Hạng Minh Khải lên tiếng chào hỏi.
“Ba, mẹ.” Mục Uyển gọi, thái độ dịu dàng khiêm tốn.
Mục Uyển gọi Hạng Vũ Thái và Ân Minh Lan như vậy làm bọn họ rất kinh ngạc, ngẫu nhiên nở một nụ cười, cảm thấy càng ngày càng hài lòng với người con dâu này.
Mắt kính có màu là một đồ vật nguy hiểm, bởi vì khi đeo mắt kính sẽ không nhìn rõ được một người, nhưng tình cảm lạc đi thì cũng là đồ vật rất nguy hiểm, bởi vì thích nên cũng sẽ nhìn không có một người.
Nhưng mà vậy thì có quan hệ gì chứ, nhận định của mỗi người là khác nhau, con người có tình cảm, dựa theo tình cảm mà làm mới là chuyện bình thường.
“Lần này có lẽ phải đến làm phiền hai người rồi, lần sau con mời hai người đến chỗ con dùng cơm, cái này là do con mới trồng lúc nãy, bây giờ vẫn chưa thể bỏ xuống đất được, đợi ba ngày nữa là có thể lớn lên rồi.” Mục Uyển vừa nói vừa đưa chậu cây cảnh trong tay qua.
Ân Minh Lan nhận lấy: “Ừm, trồng tốt như vậy à, con đúng là một cô gái thông minh khéo tay, trách không được Thịnh Duật lại thích con như vậy. Lúc đó nó thích con tới nỗi ngay cả mạng cũng không cần, quả nhiên mắt của con trai của mẹ là sáng nhất.”
Mục Uyển mỉm cười, trải qua nhiều chuyện không vui, nhớ lại chỉ khiến bản thân khó chịu.
Không bằng chỉ nhớ đến những chuyện khiến bản thân vui vẻ, buông bỏ sẽ cảm thấy thoải mái hơn, bởi vì thật ra có nhiều người rất dễ quên.
“Nếu như mẹ thích thì lần sau con lại mang tới nữa.” Mục Uyển nói.
“Có thể chứ, con đúng là một cô gái tốt, chiều nay mẹ có gọi mấy người đến đánh mạt chượt, chắc là ăn cơm xong thì bọn họ sẽ đến.” Ân Minh Lan nói.
“Dạ vâng.” Mục Uyển đồng ý đi theo Ân Minh Lan vào phòng khách.
Hạng Thịnh Duật không có ở đây, đánh mạt chượt khiến cô tự nhiên hơn, thật ra vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
Cô có thể cảm nhận được ba mẹ của Hạng Thịnh Duật cũng lúng túng giống như mình, mặc dù hai bên cũng thường hẹn gặp nhau, mà cũng không biết nói cái gì ngoại trừ ăn cơm, cũng không có mấy vấn đề gì khác.
Nhưng mà cô có thể cảm nhận được phần tâm ý này.
Sắp đến giờ dùng cơm tối mà thân thích của Ân Minh Lan cũng còn chưa tới, bà đi vào phòng bếp chuẩn bị.
Hạng Vũ Thái cảm thấy hơi lúng túng nên cũng vào thư phòng.
Một mình Mục Uyển ngồi ở phòng khách, cô nhớ đến gửi tin nhắn cho Hạng Thịnh Duật.
“Em đang dùng cơm bên chỗ ba mẹ anh, mẹ anh nói chuẩn bị đánh mạt chượt, lát nữa em đánh với bọn họ, anh nói xem em có nên cố ý thua không? Còn nữa, anh xử lý việc sao rồi, có thể biết khi nào quay về không?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy tin nhắn của Mục Uyển, anh vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên, quét đi hết tất cả sự mệt nhọc và âm u.
Quả nhiên, có thể khiến người khác thật sự vui vẻ chỉ có ba chuyện, công việc, sự tự do và tình yêu.
Anh gọi điện thoại cho Mục Uyển.
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật gọi điện thoại lại cho mình, cô bắt máy ngay lập tức.
“Nhớ anh rồi à?” Hạng Thịnh Duật vui vẻ hỏi.
Câu hỏi này làm Mục Uyển khá thẹn thùng, nhưng cô cảm thấy nếu không trả lời, dựa theo tính cách của Hạng Thịnh Duật, anh chắc chắn sẽ tức giận.
Cô cứ thuận theo con tim mà làm, không vì chút cảm xúc không quan trọng mà làm tổn thương anh và tình cảm của bọn họ.
Cô nở nụ cười: “Chắc là anh cũng biết rồi, em không nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh làm gì, lúc gửi tin nhắn cho anh cũng là lúc em nhớ anh.”
Hạng Thịnh Duật nghe xong càng cảm thấy vui vẻ hơn: “Buổi chiều đánh mạt chược em cứ tùy ý mà chơi, em nghĩ em là anh mà có thể quyết định thắng thua à.? Nếu như em thắng thì em cứ vui mừng, thua thì anh đến, không cần phải cảm thấy gánh nặng, cứ chơi thoải mái là được rồi. Bên anh vẫn còn phải xử lý chút việc, chắc là ngày mai sẽ trở về, cho nên ngày mai em vẫn còn nghỉ phép, nếu như em thích đánh mạc chược thì anh gọi bọn họ ngày mai tiếp tục chơi với em.”
“Không cần đâu, mấy cái này chỉ cần chơi tiêu khiển một chút là được rồi, chơi càng lâu thì sẽ càng lún sâu vào đó, không thể tự kiềm chế được. Ngày mai em muốn thư giãn một chút, có thể là vận động gì đó, thể chất của em quá kém, anh cũng biết mà, làm chút chuyện có ý nghĩa, cảm ơn anh hôm nay đã sắp xếp cục diện cho em.” Giọng nói Mục Uyển dịu dàng.
Hạng Thịnh Duật nghe được âm thanh của cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn: “Nếu không thì gọi video đi, anh muốn nhìn em.”
“Có thể lát nữa là đánh mạt chược rồi, nói là chiều nay bọn họ ăn cơm xong sẽ đến đây, có điều nếu như anh muốn gọi video, khả năng cũng chỉ có thể nhìn được mấy phút. Hơn nữa, nếu như ba mẹ của anh nhìn thấy chúng ta đang gọi video, anh có muốn chào hỏi hay không?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật thấy cô đồng ý, anh lại càng vui vẻ hơn: “Sao anh lại cảm thấy tính cách của em có vẻ khác so với trước đây nhỉ?”
Mục Uyển cũng cảm thấy tính cách của mình đã ôn hòa hơn, quả nhiên tự kiểm điểm, suy nghĩ, tịnh tâm là chìa khóa hữu dụng cho cuộc sống của mình.
Bởi vì tính cách của mình đã điềm tĩnh hơn, chuyện lớn cũng hóa thành nhỏ, bản thân cũng cởi mở hơn.
“Vậy anh thích hay là không thích hả?” Mục Uyển hỏi.