Chương 355: Không Thể Khống Chế Được Chuyện Yêu Em
CHƯƠNG 355: KHÔNG THỂ KHỐNG CHẾ ĐƯỢC CHUYỆN YÊU EM
Bạch Nguyệt mở mắt, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lại tăm tối của Cố Lăng Kiệt.
“Nếu như người phụ nữ anh yêu lại không yêu anh mà cưới người khác, cũng sinh con cho người khác thì sao?” Alan hỏi tiếp.
“Tôi tin cô ấy sẽ không phản bội lại tình cảm của chúng tôi.” Cố Lăng Kiệt nói rất chắc chắn.
“Ồ.” Alan cười khẽ một tiếng: “Ngài Cố rất tự tin, vậy tôi chúc cho hai người yêu nhau cuối cùng sẽ trở thành thân thuộc.”
“Alan.” Trần Niệm lên tiếng nói: “Anh đi cùng tôi ra ngoài hóng gió một lát đi.”
“Được.”
Trần Niệm nhìn về phía biển rộng ngoài xa, nhìn mặt biển dường như nối liền với bầu trời, rộng lớn mà mênh mông.
Thời tiết tháng chín, gió thổi qua mặt có cảm giác rất thoải mái, có thể làm cho người ta thoát ra khỏi cuộc sống tầm thường, linh hồn được bình yên trong giây lát.
Alan nhìn mái tóc cô tung bay trong gió, cảm giác dường như có một cọng lông chim đang gãi lên trên ngực mình. Anh ta cúi đầu hôn lên má cô.
Trần Niệm nhìn về phía anh ta, khóe mắt lại nhận ra Cố Lăng Kiệt đang đứng ở phía sau bọn họ, không hề lên tiếng.
Alan quan sát ánh mắt của cô, đôi môi cong lên khẽ nói: “Ánh mắt em còn đẹp hơn cả biển cả. Đó là ánh mắt thuần khiết nhất mà anh đã từng nhìn thấy.”
“Anh đừng để vẻ bề ngoài lừa gạt. Như vậy là nông cạn đấy. Tôi từng làm rất nhiều chuyện sai lầm, khi nghe những lời này lại cảm thấy lạnh sống lưng.” Trần Niệm công kích không hề khách sáo.
Alan nhếch miệng cười: “Em rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi tôi muốn mãi mãi giấu thật kỹ, chỉ lo em sẽ bị người khác cướp đi mất.”
“Cái gì là của anh thì không ai cướp đi được, không phải là của anh thì muốn giữ cũng không giữ được.” Trần Niệm thản nhiên nói.
Alan nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Trong mắt Trần Niệm thoáng có chút phản cảm.
Alan là người Anh nên tác phong hành sự tương đối cởi mở, hôn mặt thì cô xem là lễ nghi chào hỏi, nhưng cô không tiếp nhận được chuyện hôn môi.
Chỉ có điều Cố Lăng Kiệt lại đang nhìn.
Nếu như cô từ chối, không chỉ làm cho Alan mất mặt, cũng làm cho mình khó xử.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngực phập phồng lên xuống và cảm giác hơi ấm trên môi.
Alan không lùi lại, tiếp tục dùng đầu lưỡi dịu dàng vẽ lên đường môi của cô.
Trần Niệm không thích nên tách người ra, xoay lại nhìn về phía biển rộng, không để cho Cố Lăng Kiệt phát giác ra sự khác thường của mình.
“Sao vậy?” Alan cảm giác không hiểu nói. Anh ta thấy hơi thất bại vì còn chưa hôn đủ.
“Chỉ nếm qua rồi dừng mới có thể làm người ta thấy chưa thỏa mãn, ăn nhiều chỉ mau chán ngấy thôi.” Giọng điệu Trần Niệm hơi lạnh nói.
“Em là cao thủ tình trường à?” Alan hỏi.
“Anh hy vọng tôi đúng hay không đúng?” Trần Niệm liếc nhìn về phía anh ta.
“Đương nhiên tôi hi vọng em đúng rồi. Anh cũng sẽ duy trì đủ sự xuất sắc, làm cho tình yêu của chúng ta luôn trong cảm giác mới mẻ.” Alan tốt tính, mỉm cười nói.
“Tư tưởng của người nước ngoài quả nhiên rất mới mẻ, tôi có phải vậy hay không thì anh chậm rãi tìm hiểu đi. Còn bao lâu nữa thì mới tới chỗ của Stephen?” Trần Niệm chuyển đề tài hỏi.
Alan liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng hai giờ nữa.”
“Cố Lăng Kiệt qua đây, chắc là để thuyết phục Stephen giúp anh ta. Anh thấy nàng San nên đưa ra điều kiện gì mới có thể làm tranh thủ được cảm tình của Stephen?” Trần Niệm hỏi với vẻ trưng cầu ý kiến.
“Tính tình Stephen hơi đặc biệt khiến người ta không thể đoán được. Đó là một ông già gàn dở.” Alan đánh giá.
“Vậy sao anh lại trở thành bạn tốt của ông ấy được?” Trần Niệm không hiểu nói.
“Đó là vì ông ấy muốn trở thành bạn của anh.” Alan giải thích.
Trần Niệm đã hiểu rõ một chút.
Muốn biết giữa Lưu San và Cố Lăng Kiệt, ai có thể nhận được sự giúp đỡ của Stephen, vậy phải xem ông ta cảm thấy có duyên với người nào.
“Tôi đi tới phòng rửa tay.” Trần Niệm xoay người thì thấy Cố Lăng Kiệt đã không còn đứng ở chỗ lúc trước nữa.
Trong mắt Trần Niệm tối lại.
Cố Lăng Kiệt thấy Alan hôn cô thì có thể xác định cô không phải là Bạch Nguyệt.
Từ nay về sau bọn họ sống bình yên là được rồi.
Trần Niệm đi đến nhà vệ sinh, cô còn chưa bước vào đã bị người nắm lấy cánh tay.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lăng Kiệt và kinh ngạc nói: “Anh làm gì thế?”
Cố Lăng Kiệt mím môi, kéo cô vào phòng vệ sinh và khóa cửa lại. Tay phải của anh chống vào bên đầu cô, khống chế cô ở trong phạm vi cánh tay của mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô lớn tiếng chất vấn: “Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai có liên quan gì tới anh sao?” Trần Niệm nhíu mày nói. Bây giờ trông Cố Lăng Kiệt thật đáng sợ.
Cố Lăng Kiệt bóp phần thịt ở hai bên mặt cô, giọng nói càng thêm hung dữ và tàn bạo, hơi thở cũng phả vào trên mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô luôn giả vờ là Bạch Nguyệt, cô nói xem chuyện này có liên quan tới tôi không hả? Bây giờ cô còn chơi tiết mục muốn yêu nhưng cố thả, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Cô đừng nói cho tôi biết là cô tới nhà tôi, nhận lời dạy kèm tại nhà mà không có mục đích gì đấy?”
Trần Niệm trợn mắt nhìn: “Vậy ngài Cố cho rằng mục đích của tôi là gì?”
“Cô muốn dụ dỗ tôi, làm cho tôi thích cô, trở thành quả bom hẹn giờ bên cạnh tôi để ổn định địa vị của mình ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt nhìn kỹ từng biểu cảm trên mặt cô.
“Vậy anh thấy tôi có thành công không?” Trần Niệm hỏi ngược lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
“Làm sao có thể được chứ?” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn trả lời.
“Nếu không có khả năng này, vậy ngài Cố sợ cái gì? Cho dù tôi giở trò lừa gạt, chỉ cần anh giữ chắc trái tim mình là được, cần gì phải tới cảnh cáo tôi, muốn nhận câu trả lời anh muốn từ chỗ tôi chứ?” Trần Niệm lạnh lùng nói với vẻ rất tự tin.
Cố Lăng Kiệt hơi hoảng hốt.
Dáng vẻ nói chuyện, giọng điệu nói chuyện, cách nói chuyện của cô bây giờ thật sự... giống hệt với Bạch Nguyệt.
“Cho nên mục đích thật sự của cô là dụ dỗ tôi à?” Cố Lăng Kiệt nheo mắt lại, con ngươi cũng co lại.
“Nếu như tôi nói tôi không có mục đích gì, tất cả đều là trùng hợp thì chắc chắn ngài sẽ không tin, đúng không?” Trần Niệm chui qua phía dưới khuỷu tay của anh muốn đi.
Cố Lăng Kiệt lại nắm lấy cánh tay của cô, sử dụng cơ thể đẩy cô lên trên tường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Cấp dưới của tôi đã điều tra qua về cô. Cô không phải lớn lên ở trong cô nhi viện, cô chỉ mới xuất hiện ở đó từ một năm trước. Sơ yếu lý lịch của cô cũng là giả. Trong trường học cô viết trên đó đúng là có một người tên Trần Niệm, nhưng Trần Niệm này không phải là cô. Nói cách khác, tên thật của cô không phải là Trần Niệm. Đó chỉ là giấy tờ giả do Thẩm Diên Dũng làm cho cô thôi. Cô còn muốn nói gì nữa?”
“Đúng.” Trần Niệm hất cằm lên, nhìn chằm chằm vào Cố Lăng Kiệt: “Tôi là do Thẩm Diên Dũng tìm tới, bởi vì giọng nói của tôi rất giống với Bạch Nguyệt, bởi vì gương mặt tôi xem như dễ nhìn, cho nên bọn họ bồi dưỡng tôi để tôi có tính cách giống với Bạch Nguyệt, mục đích chính là dụ dỗ anh, làm cho anh thích tôi, do đó ở lại bên cạnh anh, theo dõi anh. Anh hài lòng với câu trả lời này rồi chứ?”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Bộ dạng của cô bây giờ là đang dụ dỗ tôi sao? Dụ dỗ tôi thì cô gặp gỡ với người đàn ông khác làm gì? Vừa nữa cô còn cố ý hôn ngay trước mặt tôi.”
“Bởi vì tôi phát hiện mình thật sự không thích tính cách của anh. Tôi không muốn hi sinh hạnh phúc cả đời mình để sống với anh, tôi muốn thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Diên Dũng!” Trần Niệm quát.
Cô vừa dứt lời, Cố Lăng Kiệt đã cúi đầu hôn lên môi cô...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!