Chương 1043: Trái Tim Của Cô Ấy, Thật Sự Là Tảng Đá À?
CHƯƠNG 1043: TRÁI TIM CỦA CÔ ẤY, THẬT SỰ LÀ TẢNG ĐÁ À?
Sở Giản nhìn qua bóng lưng Mục Uyển, thật sự cảm thấy, cô gái này giống y như là tảng đá, một chút tình cảm cũng không có.
Nếu ngài ấy không tránh được viên đạn trí mạng có lẽ bây giờ ngài ấy đã chết.
Cô ấy sao có thể hời hợt như vậy, đem tất cả nói thành âm mưu của ngài ấy.
Anh ta thật sự cảm thấy không đáng thay ngài ấy.
Mục Uyển về đến phòng, Hắc Muội vọt qua: “Mợ chủ, xảy ra chuyện gì vậy, em thấy Hạng Thịnh Duật bị bắt đi, chẳng lẽ Hạng Thịnh Duật thất bại sao? Anh ta chính là hung thủ làm hại ngài Tổng thống, đúng không?”
Mục Uyển lắc đầu, đôi mắt rủ xuống, im lặng cái gì cũng không nói, ngồi im một chỗ, phát ngốc.
Cô muốn nghĩ kỹ lại một ít chuyện, trong lòng vẫn có một giọng nói mâu thuẫn, cô đã luôn chống cự, luôn vùng vẫy, càng vùng vẫy về sau tinh thần của cô càng mệt mỏi rã rời.
Hắc Muội vẫn còn đang líu lo không ngừng hỏi thăm mợ chủ: “Rốt cuộc làm sao vậy, chị như thế này em rất lo lắng, đừng làm em sợ.”
Mục Uyển bất đắc dĩ nhìn Hắc Muội: “Hạng Thịnh Duật trốn tù cho nên bị bắt về.”
“Vượt ngục? Không phải trong tay anh ta có chứng cứ từ chỗ Mặc Uyên hay sao? Anh ta không cần phải vượt ngục, chỉ cần đem chứng cứ lấy ra là được rồi mà.” Hắc Muội khó hiểu nói.
“Hạng Thịnh Duật vốn là người làm việc khác với người bình thường, không ai biết anh ta muốn làm cái gì, mục đích thực sự anh ta làm chuyện này là như thế nào, nhưng đến cuối cùng, chắc chắn anh ta sẽ không có chuyện gì.” Mục Uyển nói.
“Cho nên, vết thương trên người anh ta là bị trong lúc vượt ngục, anh ta không quan tâm tới vết thương mà nhất định phải đi tìm mợ chủ, chính là đầu óc có vấn đề, có bệnh sao?” Hắc Muội càng không hiểu nói.
Mục Uyển có vài phần bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong chớp mắt, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng: “Em đã nói, anh ta là người làm việc luôn luôn khác với người bình thường, không theo một logic nào cả, là một người vô cùng khó để người khác nắm bắt.
Nếu anh ta không đối với mợ chủ không tốt, em còn tưởng rằng anh ta yêu mợ chủ đấy.”
Sắc mặt Mục Uyển càng thêm khó coi, hiện ra vẻ giận dữ: “Sao anh ta lại yêu tôi được, người anh ta yêu chỉ có chính bản thân anh ta, ai mà không tự yêu chính mình.”
Câu nói cuối cùng, giọng Mục Uyển nói rất nhỏ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau.
“Ừ, được rồi, dù sao ngày mai mợ chủ cũng đã được tự do rồi, nói không chừng ngày mai anh ta sẽ chết, mợ chủ lại đây ăn chút cơm đi, chị cũng không chịu ăn một chút.” Hắc Muội không tim không phổi nói.
Mục Uyển lại không có khẩu vị gì: “Tôi đi ngủ đã, ngủ dậy rồi nói sau.”
Đầu cô vô cùng đau, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhìn giống như là ngủ thiếp đi.
Cô suy nghĩ miên man, các loại suy nghĩ đang đánh loạn ở trong đầu cô, biết suy nghĩ mãi cũng không được gì, cô nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên ngoài vang lên một tiếng ầm ầm, Mục Uyển bừng tỉnh ngồi bật dậy, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Mưa to lộp bộp đập lên trên cửa sổ giống như đang kêu gào huyên náo tranh cãi, gió to dữ dội, rít gào, như muốn cáo xé trai tim cô, rất là bất an.
Cô mở cửa ra ngoài, Hắc Muội ở trong phòng loay hoay nghịch hoa mai: “Mục Uyển cho chị biết bọn họ vừa mới đưa Hồng Mai tới, em cảm thấy thật đẹp lại còn rất thơm.”
Mục Uyển không trả lời Hắc Muội, mở cửa ra, bảo vệ vẫn còn ở bên ngoài.
Mục Uyển vô cảm nói muốn gặp Sở Giản, bảo bọn họ đi thông báo một chút.
Mấy người thuộc hạ kia đối với Mục Uyển cũng rất không khách sáo, không hề có phản ứng lại với yêu cầu của Mục Uyển.
Mục Uyển giật giật khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: “Làm chậm trễ chuyện quan trọng, hại tới tính mạng ông chủ các anh, chỉ sợ anh không gánh được hậu quả đâu”.
n
Sắc mặt tên thuộc hạ kia kém đi rất nhiều sau đó mới đi ra ngoài báo cáo cho Sở Giản.
Trước tiên Mục Uyển đi đánh răng rửa mặt chải tóc xong sau đó yên lặng ngồi trên ghế, nhìn hoa mai trên bàn.
Sở Giản tới, sắc mặt vẫn không tốt như cũ.
Mục Uyển không cần hỏi cũng biết Hạng Thịnh Duật vẫn chưa được thả ra.
Cô biết không? Căn phòng nhỏ trước kia cô ở bị sét đánh, nếu bây giờ cô vẫn còn bị xích sắt nhốt ở bên trong thì đã biến thành cục than rồi. Sở Giản kỳ quái nói.
Túi xách trước kia của tôi đâu? Mục Uyển hỏi.
Còn muốn gọi điện thoại cho tình nhân của cô à! Sở Giản chanh chua hỏi.
Mục Uyển cắn răng, ánh mắt sắc bén: “Nếu như anh muốn Hạng Thịnh Duật chết thì cứ việc dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với tôi”.
Sở Giản nhướn mày: “Cô có cách cứu ngài ấy? Nếu cô cứu được ngài ấy, tôi sẽ xin lỗi cô”.
“Anh muốn xin lỗi nhưng tôi không muốn quan tâm, tôi cứu anh ta chỉ là bởi vì ở trong cuộc, anh ta cũng chỉ là một con cờ mà thôi” Mục Uyển lạnh lùng nói.
Trong chớp mắt sắc mặt Sở Giản liễn trở nên rất khó coi: “Tôi không hiểu, lúc cô giết mẹ của kẻ địch vẻ mặt vẫn có thể vui vẻ hoà nhã, sao lúc đối với ngài ấy thì ngay cả ngụy trang cũng không muốn chứ!”
Mục Uyển dừng một chút, cũng không hề có vẻ né tránh: “Đó là bởi vì đối với anh ấy không cần dối trá làm gì chỉ làm lãng phí tâm tư và lao lực, điện thoại di động của tôi đâu, có thể đưa cho tôi chưa?”
Một lát sau. Sở Giản trở về, chỉ chốc lát sau anh ta đã cầm điện thoại của Mục Uyển tới, đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển gọi một cuộc điện thoại: “Cậu nhỏ, cháu là Mục Uyển.”
“Uyển Uyển, cháu thế nào, tôi nhận được tin nói cháu bị tai nạn xe cộ, bị người ta đưa đi, là ai đem cháu đi, bây giờ cháu có an toàn không?” Hạng Vũ Thái sốt ruột hỏi thăm.
“Hạng Thịnh Duật đã cứu cháu ra, bây giờ cháu đang ở hội quán suối nước nóng của Hạng Thịnh Duật, trước đó anh ấy bị Hoa Hy Phàn dẫn đi, bây giờ thế nào cậu có biết không?” Mục Uyển hỏi.
“Bây giờ nó đang ở trong hoàng cung, tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết, trong tay Hoa Quan Lâm đang có lực lượng quân đội hùng hậu nên tôi không vào được, nó cũng thật là, sao lại vượt ngục chứ, một khi vượt ngục không phải chứng minh là nó đang muốn chạy trốn sao?” Hạng Vũ Thái thở dài một hơi, nhíu chặt lông mày: “Uyển Uyển, tôi không thể để cho Thịnh Duật xảy ra việc gì, bên phía Hình Thiên kia, còn phải nhờ cháu đi nói giúp.”
“Bây giờ chưa phải là lúc đó, cậu nhỏ, lát nữa cậu sẽ nghe được chứng cứ có ích về việc Hạng Thịnh Duật không phải hung thủ, sau khi lấy được chứng cứ, nhớ rõ cho dù như thế nào, đều phải vào hoàng cung, nếu như có thể, mang thêm người đi theo” Mục Uyển nói xong liềncúp điện thoại.
Cô nhìn về phía Sở Giản: “Hoa Quan Lâm muốn làm phản chỉ sợ là Hoa Cẩm Vinh không kéo dài được bao lâu, ông chủ của anh, nói không chừng, chẳng mấy chốc sẽ chết rồi.”
“Nếu như ngài ấy chết, cô cũng phải chết.” Sở Giản khẳng định nói.
Mục Uyển không có chút sợ hãi nào, nói tiếp: “Mỗi một sự thay đổi đều sẽ quyết định phương hướng phát triển khác nhau. Bây giờ anh đem bản ghi âm của Mặc Uyên kia phát lên trên mạng đi, đồng thời lan truyền rộng rãi ra, cố gắng dẫn dắt phương hướng phát triển của dư luận.
“Được, tôi lập tức đi làm ngay.” Sở Giản nói xong liền nhanh chóng đi làm.
Mục Uyển nhìn bóng lưng Sở Nguyên, ánh mắt lạnh lùng giống như chết chóc.
Nếu như ở bên kia Hoa Quan Lâm ra tay trước, Hạng Thịnh Duật chết, video của Mặc Uyên phát tán ra, Hạng Vũ Thái chắc chắn sẽ trừng phạt Hoa Quan Lâm, nếu Hoa Quan Lâm cũng chết thì vị trí của Hoa Cẩm Vinh sẽ được vững vàng hơn, mà vị trí của Hình Thiên cũng có thể vững vàng hơn.
Và cô cũng sẽ bị Sở Giản giết, nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, tâm nguyện của cô cũng được hoàn thành, chết có cũng có ý nghĩa.