Chương 941: Từ Trước Đến Nay, Thứ Mà Cô Muốn Làm Không Phải Là Công Chúa, Mà Là Kỵ Sĩ
CHƯƠNG 941: TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY, THỨ MÀ CÔ MUỐN LÀM KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA, MÀ LÀ KỴ SĨ
Viên đạn bắn tới, sượt qua gò má của Mục Uyển, ghim trên thân cây.
Mục Uyển nhìn không chớp mắt.
Nếu đã đến rồi, cô ta cũng không nghĩ đến việc còn sống mà rời khỏi, sớm đã coi nhẹ việc sống chết rồi.
Hai bên ngừng nổ súng, đều đang chờ chỉ thị của phía trên.
Trong Lam Tư Quân có người đi ra, nhìn về phía Mục Uyển, mặt không biểu cảm nói: “Tướng quân mời cô.”
Mục Uyển đi theo người đó vào trong doanh trại của Lam Tư Quân.
Trong lúc nhất thời, chiến tranh tạm ngừng.
Cô nhìn thấy người đàn ông tên Parker.
Parker rất cao lớm, làn da ngăm đen, mặc bộ quân trang màu xanh, dùng tiếng nước Z nghiêm nghị hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
“Quan hệ của nước A và nước Z rất thân thiết, đấu tranh nội bộ của nước các anh, tôi cảm thấy không cần phải liên lụy đến nước A, lần này Tổng thống nước A đến đây là vì muốn giúp đỡ cho người dân ở nước các anh.” Mục Uyển lời lẽ chính nghĩa nói.
“Giúp cái gì, các người đến là để cướp đoạt tài nguyên chứ gì, Đảng cầm quyền kí hiệp ước với nước các người là để cho nước các người đến xây dựng đường sắt, trạm phát điện cho chúng tôi, nhưng các người lại muốn bảy ngọn núi của chúng tôi, trong ngọn núi đó đều là kho báu, cô cho rằng tôi không biết hay sao?” Parker tức giận nói.
“Vậy nên anh cho rằng người giúp Tổng thống nước A là Đảng cầm quyền, nên muốn giết chết Tổng thống nước A, anh có nghĩ đến hậu quả như thế nào chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi cảm thấy tôi không cần thiết phải nói với cô, nể mặt cô là vợ trước của Tổng thống, mau rời khỏi đây, tôi sẽ tha cho cô một con đường sống.” Parker hạ lệnh đuổi khách.
“Xem ra anh vẫn là không biết gì, làm cho các chiến sĩ của mình chết mà vẫn không biết, thật là đáng tiếc.” Mục Uyển nói.
“Câu này của cô là có ý gì?” Parker hỏi.
“Một khi Hình Thiên chết đi, Cố Lăng Kiệt sẽ thống trị, anh cũng đã nghe nói về Cố Lăng Kiệt rồi phải không, anh ta có bộ đội tinh nhuệ cùng với vũ khí công nghệ cao, chỉ trong khoảnh khắc cũng có thể phá hủy toàn bộ mọi thứ của các anh, chiếm đoạt tài nguyên cũng là nghề nổi tiếng của anh ta, bởi vì các anh giết chết Tổng thống nước A.” Mục Uyển sâu kín nói.
“Làm sao có thể là Cố Lăng Kiệt thống trị được, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Là anh không nghĩ đến thôi, nếu như anh có người ở nước A, thì có thể hỏi thăm một chút, biết danh tiếng của Cố Lăng Kiệt, cùng với tài nguyên nước ngoài, anh ta lại nắm giữ kinh tế và chính trị của nước A, anh ta muốn ai thống trị thì chính là người đó, còn những người khác, nếu có thể thống trị cũng sẽ không tận lực vắt óc mà lợi dụng thủ đoạn hạ lưu.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Vậy nước M thì sao, cô biết ai sẽ thống trị không?” Parker hỏi.
Một câu này đã làm cho Mục Uyển đoán được điều gì.
Cuộc chiến tranh này không thoát khỏi quan hệ với nước M, và cũng không thoát khỏi quan hệ với Hạng Thịnh Duật.
Trách không được lúc trước anh ta nói, cô sẽ không ăn nỗi bữa cơm này.
Suy nghĩ, tâm cơ và bụng dạ của người này sâu như vậy, là người đáng sợ nhất mà cô ta từng gặp từ trước đến nay.
Cô ta nở nụ cười: “Nước M là chế độ quân chỉ di truyền, có nhà họ Hoa và nhà họ Hạng nắm giữ chính quyền trong tay, nhà họ Hạng hiện nay xảy ra nhiều việc, nguy cơ tràn ngập, nhưng cho dù là nguy cơ tràn ngập thì người nắm quyền nhà họ Hạng cũng là cậu nhỏ Hạng Vũ Thái của tôi, tính tình cậu ấy cương trực, ngay thẳng, một lòng trung thành, anh cảm thấy sẽ là ai nhận chức?”
Parker nhíu chặt mày, suy nghĩ về những lời của Mục Uyển: “Tôi nếu như đã nổi lên chiến tranh thì cũng không còn đường để thoát rồi.”
“Anh thật sự không chừa cho mình con đường sống sao? Ít nhất thì cũng vì ba mẹ, vợ, con gái của anh mà lưu lại con đường sống chứ, chỉ cần anh không động đến Tổng thống nước A, chỉ đấu tranh trong nội bộ nước các anh thì vẫn còn có cơ hội.” Mục Uyển khuyên nhủ.
“Cô có thể thay mặt cho Tổng thống nước A nói những lời này sao? Nếu như tôi thắng, tôi sẽ không truy cứu việc hôm nay.” Parker hỏi.
“Tôi có thể.” Mục Uyển khẳng định nói.
Cô ta vừa nói ra thì nghe thấy một người đàn ông khác nói: “Cô không thể.”
Brack ôm mũ từ ngoài cửa đi vào nói với Parker: “Bởi vì cô ta cắm sừng Tổng thống nước A, nên đã ly hôn với Tổng thống nước A rồi, một người phụ nữ như vậy, Tổng thống nước A làm sao có thể nghe theo cô ta?”
“Cho nên nói anh ngu xuẩn, bị người khác lợi dụng mà cũng không biết, ngoài mặt thì như vậy, nhưng lại không phải là chân tướng của sự việc.” Mục Uyển bình tĩnh nói, hiện tại chỉ cần có một chút căng thẳng thì cũng có thể thay đổi chủ ý của Parker.
“Ý của cô là Tổng thống nước A quan tâm cô à!” Brack giơ súng lên, nhắm ngày vào Mục Uyển, âm trầm nói: “Vậy tôi bắt cô làm con tin, uy hiếp Hình Thiên đi ra, anh ta nếu như ra, tôi sẽ thả cô, còn nếu anh ta không ra, tôi sẽ một phát bắn chết cô.”
“Báo.” Một binh lính nhỏ chạy từ bên ngoài vào, nói với Parker: “Tướng quân, Hình Thiên ở bên ngoài, muốn gặp ngài.”
Parker kinh ngạc, nhìn về phía Mục Uyển.
Mục Uyển nắm chặt quả đấm, trên mặt là bình tĩnh nhưng trong đầu đã kinh hãi tột cùng rồi.
Cô không muốn Hình Thiên ra ngoài, không nghĩ đến, vì bản thân nguy hiểm mà anh lại đến.
Nháy mắt áy náy, tự trách, kích động, cảm động, lo lắng, toàn bộ đều hòa làm một.
“Cho mời.” Parker nói.
Hình Thiên đơn thân độc mã đi vào, đứng bên cạnh Mục Uyển, cúi đầu nhìn Mục Uyển, dùng ngôn ngữ nước A nói: “Hồ đồ, ai bảo em đến đây.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, khẩu khí quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, tuy là đang trách cứ nhưng toàn bộ đều là quan tâm và lo lắng.
Mắt Mục Uyển đỏ lên, trong mắt nóng lên, nhìn về phía anh.
Bọn họ chỉ mấy ngày không gặp nhau, nhưng lại giống như cách biệt cả một thế kỉ, một cái liếc mắt cũng đã qua một thời gian dài rồi.
Cô không nghĩ đến lại có thể gặp anh, lúc gặp lại, lại ở trong tình cảnh như thế này: “Anh gầy rồi.”
Nói lời này, giọng nói của cô đã nghẹn ngào.
Hình Thiên nắm lấy tay cô.
Tay cô rất lạnh, giống như mùa đông vậy.
Tay của anh thì rất ấm áp.
Cho dù giờ phút này chết đi, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Người anh muốn bắt là tôi, cô ấy đã là vợ trước của tôi rồi, cũng đã quay trở lại với cuộc sống của người bình thường rồi, để cô ấy rời khỏi đây đi.” Hình Thiên nói với Parker.
Mục Uyển nắm chặt tay Hình Thiên.
Từ trước đến nay, thứ cô muốn làm, không phải là công chúa được Hình Thiên nâng niu trong lòng bàn tay, mà là có thể làm một người kỵ sĩ có thể bảo vệ và thủ hộ cho anh.
“Parker, lời tôi vừa nói anh đừng quên, Hình Thiên đã ở đây rồi, anh ấy là Tổng thống nước A, cụ thể thế nào thì anh có thể hỏi anh ấy, đừng vì mai mối cho người khác mà thậm chí liên lụy đến con gái của mình, trở thành hai bàn tay trắng.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Đừng nghe cô ta nói bậy, đừng quên thỏa thuận đã kí của chúng ta.” Brack nhắc nhở.
Thỏa thuận?
Mục Uyển quét mắt về phía Brack, bọn họ sớm đã kí giấy thỏa thuận với Hạng Thịnh Duật rồi?
Parker đứng trước mặt Hình Thiên: “Tôi nếu như chiến thắng, anh sẽ ủng hộ tôi chứ?”
Mục Uyển căng thẳng nhìn xung quanh.
Cô lo lắng xung quanh có camera, quay lại những lời đối thoại của bọn họ, một khi Hình Thiên cam kết rồi thì rất có thể sẽ bị người khác hãm hại.
“Mâu thuẫn của nước các người, nước tôi không tiện ra tay, cũng sẽ không can thiệp. Anh nếu cần sự giúp đỡ, có thể thông qua quan hệ bình thường của hai nước mà đến sắp xếp phối hợp giải quyết, thứ tôi muốn không phải là chiến tranh mà là cùng nhau phát triển, vì cuộc sống tốt đẹp cho nhân dân.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Parker vẫn đang do dự, một cô bé chạy đến: “Ba.”
Mục Uyển cũng kinh ngạc, cô bé này là cô bé lúc trước cô đã cứu.