Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1178: Không Phải Là Không Chắc, Mà Là Chắc Chắn​




CHƯƠNG 1178: KHÔNG PHẢI LÀ KHÔNG CHẮC, MÀ LÀ CHẮC CHẮN
"Cách gì?" Mục Uyển hỏi.
"Giá cả là do giá trị quyết định, giá trị là do quan hệ cung cầu quyết định, cung quá mức, cầu sẽ xuống giá, cung không đủ cầu, giá sẽ tăng lên."
Đạo lý này Mục Uyển hiểu rõ.
"Sau đó thì sao?"
"Trong thời gian một tháng này chuyện em cần làm không phải là đi xin bọn họ giảm giá. Tại sao bọn họ phải chịu tổn thất lợi ích của bản thân để hạ giá cho em. Hơn nữa là dưới sự giám sát của phu nhân Lan Ninh, bất cứ hành động mờ ám nào cũng sẽ bị phát hiện ngay, không người nào dám." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cảm thấy Hạng Thịnh Duật nói có lý: "Cho nên nói, cho dù em đi một tháng cũng không có tác dụng gì."
"Bây giờ đã hiểu?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu: "Vậy anh cảm thấy nên làm gì?"
Hạng Thịnh Duật chỉ vào mặt mình, cong môi cười sâu xa nhìn cô: "Em bày tỏ thành ý một chút đi, tôi sẽ nói cho em biết."
Mục Uyển nhíu mày, nhìn Hạng Thịnh Duật chăm chú.
Hạng Thịnh Duật chờ cô: "Tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng em có cần phải nhìn tới mấy phút như vậy không?"
Cô cảm thấy chủ động hôn anh hơi ngượng ngùng: "Có người nhìn."
"Cho nên?" Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại, cụp mắt xuống không vui.
Bảo cô hôn anh một chút, cô đâu cần dùng vẻ mặt như thể nhìn thứ gì gớm ghiếc lắm để nhìn anh như vậy?
Cô biết lý do này rất gượng gạo, dù sao cũng chỉ là hôn một chút mà thôi, yêu cầu này đâu có quá đáng.
"Anh hôn em đi." Mục Uyển thấp giọng nói.
Hạng Thịnh Duật nghiêng người dựa lên xe, hai tay khoác lên thành xe, yên lặng nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển bị anh nhìn đến mức khó chịu, ánh mắt của anh giống như tia X quang, như có thể nhìn xuyên thấu qua cô.
"Em là phụ nữ, đàn ông nên chủ động mới phải. Về mặt tình cảm em luôn là người bị động, chắc anh cũng hiểu rõ mà."
"Nếu tôi nhất định muốn em hôn tôi thì sao?" Tính áp đặt của Hạng Thịnh Duật rất mạnh nói: "Không phải em không chủ động, mà vì anh không phải là người em muốn chủ động."
Hạng Thịnh Duật nói lời đó khiến cô hoảng hốt, tựa như anh nhìn rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.
Mục Uyển không muốn nhiều lời với anh, cho dù có nói cũng không nói lại anh.
Cũng không muốn cãi nhau với anh, có cãi cũng không cãi lại anh.
Cô nâng mặt anh lên hôn: "Như vậy đã được chưa?"
Hạng Thịnh Duật yên lặng nhìn cô: "Em là tia chớp đấy à, anh còn chưa cảm nhận được em đã nói với anh xong rồi."
Mục Uyển: "..."
Cô rất bất đắc dĩ, rõ ràng cô đã hôn rồi, nhưng cô chỉ có thể từ từ kề sát vào mặt anh chạm một cái.
Rõ ràng Hạng Thịnh Duật cũng không hài lòng, nhìn cô sâu xa.
"Em đúng là đã hôn rồi." Mục Uyển nói.
Anh biết cô đã hôn rồi, anh cảm nhận được cô hôn anh, nhưng mà hình như là thiếu gì đó.
Không phải cô nói cô thích anh sao? Không phải cô nói cô đã từ bỏ Hình Thiên rồi sao?
Anh luôn cảm thấy cô thiếu nhiệt tình với anh, càng ít chủ động vì anh hơn. Cô quá mức lạnh lùng, cũng quá mức qua loa.
Không vui.
"Xuống đi bộ một lúc." Hạng Thịnh Duật bước xuống khỏi xe, đi về phía bờ hồ.
Mục Uyển cũng là người nóng tính.
Thủ hạ của anh chắc chắn là phải theo ý của anh, nhưng cô thì không vậy.
Cô không xuống xe.
Hạng Thịnh Duật đi mấy bước, quay đầu lại nhìn Mục Uyển vẫn còn ở trên xe: "Em không xuống sao?"
Mục Uyển không để ý đến anh, nằm nhoài trên xe không nói lời nào.
"Xuống xe." Hạng Thịnh Duật nói lần nữa.
Cô vẫn nằm im, không nhúc nhích.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, đi về phía Mục Uyển, dáng vẻ khí thế hùng hồn.
"Anh bế em xuống." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật hơi ngừng lại: "Em mới ăn cơm xong, không đi bộ cho tiêu cơm sao?"
"Hình như cũng đúng." Mục Uyển bước từ trên xe xuống.
Hạng Thịnh Duật đi trước, cô đuổi theo sau, duy trì khoảng cách gần một mét.
Hạng Thịnh Duật quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt hơi kém sau đó lại quay đầu đi.
Đi mấy phút, anh lại quay đầu nhìn Mục Uyển, sắc mặt càng khó coi hơn.
"Sao thế?" Mục Uyển không hiểu hỏi.
"Bình thường phụ nữ sẽ ôm lấy tay của bạn trai mình, ngược lại em thì hay rồi, em xem trên đường này chỉ có một mình em đi sao?" Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển lại thở dài một hơi, ôm cánh tay Hạng Thịnh Duật.
"Em là ngọn nến sao? Không thắp không sáng." Hạng Thịnh Duật không vui nói.
"Nếu em là ngọn nến, anh chính là người thắp nến, nếu em sáng mãi thì sao anh có cơ hội được chứ?" Mục Uyển nói.
"Chuyện thì không biết làm, cãi lý là giỏi. Em không muốn biết nên làm thế nào sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển im lặng: "Muốn nghe sự chỉ điểm của anh, chỉ không biết có cơ hội này không?"
"Cơ hội đã để trước mặt em, chỉ xem em có biết làm hay không?" Hạng Thịnh Duật nói ý ám chỉ.
Cô không ngốc, sao lại không hiểu anh đang ám chỉ điều gì?
"Có lúc em nghĩ, có lẽ một số chuyện là do số phận đã an bài. Số phận đã sắp đặt cho em và anh dây dưa với nhau, cũng sắp đặt sẵn em không có duyên với Hình Thiên, cũng có thể trong số phận đã sắp đặt sẵn Phó Hâm Ưu có thể có được danh hiệu."
Hạng Thịnh Duật nhăn mày: "Em không muốn cố gắng nữa nên mới chắp tay dâng cho kẻ khác?"
"Em bỗng nhiên có một ý nghĩ, cuối cùng anh cũng phải cưới Phó Hâm Ưu trước, có lẽ Phó Hâm Ưu có được danh hiệu rồi đối với anh mà nói là chuyện tốt, càng có thể giúp đỡ anh hơn. Vậy tại sao em phải đấu đá nội bộ, ngược lại em có thể giúp cô ấy đạt được danh hiệu, sau đó rời khỏi Bộ Ngoại giao. Cậu út đã hứa sắp xếp cho em một công việc ở nhà họ Hạng, dù sao đường nào cũng đến La Mã cả thôi." Mục Uyển suy tư nói.
"Có phải em ngốc rồi không? Đây là con dao hai lưỡi, sự mạnh mẽ của cô ta có lợi với tôi nhưng đợi lúc tôi không cần cô ta nữa thì lại cực kỳ bất lợi với tôi." Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
Anh vốn muốn cho Phó Hâm Ưu một danh hiệu, có thể giúp anh thuận lợi đăng ngôi đế vị.
Thế nhưng, ý nghĩ thế này cũng vẻn vẹn có trước khi Mục Uyển ly hôn.
Bây giờ anh đã có Mục Uyển, thậm chí còn không muốn kết hôn với Phó Hâm Ưu nữa rồi, không muốn tiến thêm bước nữa tạo đối thủ mạnh cho mình.
Tất cả chỉ là đang tích lũy sức, chờ đợi cơ hội.
"Đàn ông các anh chẳng đơn thuần gì cả. Đối với các anh, lợi ích còn lớn hơn tình cảm."
"Em muốn nói thì nói Hình Thiên đấy, đừng vơ đũa cả nắm, không phải tất cả đàn ông đều giống Hình Thiên. Rốt cuộc em có muốn nghe cách của tôi không?" Hạng Thịnh Duật buồn bực nói.
"Có." Mục Uyển đáp.
"Tôi chỉ cách cho em, nhưng khi thực hiện sẽ có rất nhiều vấn đề, thành công hay không dựa vào bản thân em." Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
"Ừm." Mục Uyển đáp lần nữa.
"Đất nước lớn có nhiều dầu mỏ một là SHL, một là YLK. Nếu YLK phát hiện ra mỏ dầu lớn hơn, có thể xuất khẩu số lượng lớn sang các nước khác, giá cả còn rẻ hơn trước đó mười phần trăm, thêm vào dùng trong mấy chục năm cũng không hết, em nghĩ SHL có hạ giá để ổn định bên mua của họ không?" Hạng Thịnh Duật nói.
"Anh đã điều tra tư liệu, hơn nữa trước kia An Kỳ đã đi đến SHL, cô ấy nói vương tử của bọn họ rất xa xỉ, cuộc sống dân bản địa cũng rất xa xỉ, loại nào cũng có. Nếu không có thu nhập bọn họ sẽ không thể sống lại cuộc sống trước kia nữa, chắc chắn sẽ không cân bằng, nói không chừng sẽ xảy ra bạo loạn."
"Không phải là không chừng mà là chắc chắn." Hạng Thịnh Duật khẳng định nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK