Chương 267: Vào Phòng Em Rồi Anh Không Muốn Ra
Bạch Nguyệt trong lòng thắt lại, nắm chặt tay Cố Lăng Kiệt, sốt ruột nói: “Sao anh cứ u mê không tỉnh ngộ vậy?”
“Em không cảm thấy người u mê không tỉnh ngộ là em sao? Chuyện em cho là đúng chưa chắc đã thật sự đúng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Nhưng anh bắt buộc phải có trách nhiệm của một người cha, anh và Chu Hân Ly có một đứa con chung, anh cần làm trụ cột cho gia đình tương lai của hai người, chứ không phải lãng phí thời gian vào một phế nhân như tôi.” Bạch Nguyệt tức giận nói.
“Tuy đứa trẻ đó không phải do anh muốn nhưng vì nó là con trai ruột của anh nên anh sẽ chăm sóc nó, cũng sẽ bảo vệ nó, làm tròn trách nhiệm của một người cha, những điều này không hề mâu thuẫn với việc anh theo đuổi em.” Cố Lăng Kiệt cũng tức giận.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu, anh không thể…” Bạch Nguyệt còn chưa nói hết câu, Cố Lăng Kiệt đã lại hôn che môi cô lại, nuốt những lời cô định nói vào bụng.
“Cộc cộc cộc.” Có ai đó gõ cửa.
Bạch Nguyệt nhìn về phía cửa, ánh mắt sợ hãi, sống lưng cứng đờ.
“Tiểu Nguyệt, em đang nói chuyện với ai đấy?” Tô Khánh Nam nghe thấy có âm thanh trong phòng, hoài nghi hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, vô cùng tức giận, đấm mạnh mấy cái vào ngực Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt chịu cái đánh này, anh nắm chặt tay Bạch Nguyệt: “Hai ngày nữa anh sẽ lại tới thăm em, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Tiểu Nguyệt.” Tô Khánh Nam hét gọi: “Tiểu Nguyệt.”
Bạch Nguyệt đoán Tô Khánh Nam sắp phá cửa xông vào: “Đợi đã.”
Cô lấy một chai rượu trong tủ rượu ra, mở nắp, uống một ngụm lớn, rồi đổ ít rượu lên người, sau đó vào nhà vệ sinh đổ bớt nửa chai, rồi đặt lại bình rượu vào chỗ cũ, xong mới ra mở cửa.
Tô Khánh Nam nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Nguyệt: “Em uống rượu đấy à?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt trả lời một tiếng.
Anh ta nhìn vào trong phòng, ngoài Bạch Nguyệt thì không còn ai khác: “Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?”
“Tôi độc thoại thôi, sao vậy?” Bạch Nguyệt hơi cúi mặt khẽ liếc nhìn Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam nhìn thấy điện thoại cô vứt ở tủ đầu giường, anh ta cầm lên, điện thoại đang tắt máy.
Anh ta mở điện thoại lên, kiểm tra thông tin cuộc gọi, trong đó không có thông báo cuộc gọi nhỡ nào.
Anh ta tin.
“Em độc thoại gì thế, anh có thể làm tốt vai trò người nghe.” Tô Khánh Nam đặt điện thoại của cô xuống rồi nói.
Cô không có gì muốn nói với Tô Khánh Nam, nhưng, không nói gì đó thì lại quá chột dạ, ngược lại khiến anh ta nghi ngờ.
“Tôi tập mắng người.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Tô Khánh Nam dò xét cô: “Với tài ăn nói của em, mắng người còn phải tập à?”
“Anh đang khen tôi đấy à?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Tô Khánh Nam nhếch mép, đi vào trong phòng cô, ngồi trên ghế sô pha: “Em mắng đi, anh nghe, thuận tiện chỉ bảo em thêm.”
“Bây giờ không mắng được.” Bạch Nguyệt sắc mặt khó coi.
Tô Khánh Nam cười: “Sao em đáng yêu thế chứ, nửa đêm rồi còn luyện tập mắng người?”
“Giờ tôi hơi đau đầu, muốn đi ngủ.” Bạch Nguyệt ra ý đuổi khách, bởi vì quá chột dạ, cô không nhìn Tô Khánh Nam, mà đặt chai rượu ở tủ đầu giường vào lại tủ rượu.
Tô Khánh Nam ôm cô từ sau lưng, hít sâu một hơi, ngửi mùi rượu trên người cô, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Nguyệt, anh vào phòng em rồi, thì không muốn ra nữa”
Bạch Nguyệt chau mày lại.
Tô Khánh Nam và Cố Lăng Kiệt ở một vài phương diện vô cùng giống nhau, hai người họ không trở thành anh em, cùng dấu đẩy nhau à?
Ở cùng với Tô Khánh Nam trong một căn phòng với chỉ một chiếc giường thì quá nguy hiểm, cho dù cô có thể lấy cớ đến tháng, nhưng cũng không thể dùng cớ này cả đời được, hôm nay để anh ta ở lại thì sau này không đuổi ra được nữa.
“Có thêm người, tôi không ngủ được.” Bạch Nguyệt từ chối nói.
“Vậy thì em đừng khóa cửa, anh đợi em ngủ rồi sẽ vào, Bạch Nguyệt, em cũng nên làm quen với việc có anh ở bên, chúng ta còn thời gian cả đời rất dài.” Tô Khánh Nam dịu dàng nói, liếm nhẹ dái tai hồng của cô.
Toàn thân Bạch Nguyệt run lên, che tai lại, nhìn anh ta với vẻ bài xích.
Tô Khánh Nam nhếch khóe môi quyến rũ lên: “Hơi nhạy cảm”
“Tô Khánh Nam, anh ra ngoài ngủ được không?” Bạch Nguyệt dịu giọng nói.
“Không được.” Anh ta từ chối dứt khoát.
Cứng không được, mềm cũng không xong, Bạch Nguyệt muốn phát điên.
“Vậy tôi nhường phòng lại cho anh, tôi ra ngoài.” Bạch Nguyệt định đi ra khỏi phòng.
Tô Khánh Nam túm tay cô lại, bất đắc dĩ nói: “Em cũng phải cho anh thời hạn chứ, Bạch Nguyệt, sự nhẫn nại anh dành cho em quá nhiều rồi.”
“Ba tháng đi.” Bạch Nguyệt nói.
Ánh mắt Tô Khánh Nam lạnh đi: “Đừng có nói với anh, ba tháng sau cũng là ngày em rời xa anh.”
Bị anh ta đoán đúng, Bạch Nguyệt vô cùng chột dạ, hơi thở hỗn loạn.
“Anh thấy tôi xa được anh à?” Cô cố ép bản thân bình tĩnh lại, hỏi ngược.
Tô Khánh Nam nắm chặt tay cô, đặt ở phần bụng anh ta.
Nơi đó nóng rực, giống như đầu thuốc lá, như muốn làm bỏng lòng bàn tay cô.
Bạch Nguyệt theo bản năng rút tay lại, cảnh giác nhìn anh ta.
“Giúp anh, cho dù em dùng cách nào cũng được, giúp anh.” Tô Khánh Nam nói với giọng ra lệnh.
Bạch Nguyệt nhíu chặt mày: “Tự anh làm đi.”
Tô Khánh Nam tháo thắt lưng quần.
Cô vội vàng chạy ra phía cửa phòng.
Anh túm tay cô lại.
Bạch Nguyệt không dám quay đầu lại nhìn.
“Quay đầu lại.” Tô Khánh Nam ra lệnh nói.
Cô hít sâu một hơi, luận về thể lực, cô không bằng được Tô Khánh Nam.
Hôm nay cô đến tháng nên chắc sẽ không sao.
Cô quay người nhìn Tô Khánh Nam.
Khóa quần tây đã được kéo xuống, áo sơ mi thì bị thì ra một nửa, vật cứng kia, vô cùng nguy hiểm, giống như chỉ một giây sau nó sẽ biến thành một con quái thú, nuốt chửng cô vào bụng.
“Anh phải cho tôi thời gian chuẩn bị tâm lý, tôi và Cố Lăng Kiệt ly hôn, tôi và anh lại phát sinh quan hệ, chưa nói đến người khác, bản thân tôi cũng cảm thấy tôi rất ti tiện. Tôi chưa vượt qua được bản thân.” Bạch Nguyệt khẩn cầu nói.
Tô Khánh Nam vẫn khóa chặt cô lại.
“Bạch Nguyệt, đừng có giở trò với anh, anh chấp nhận lời thỉnh cầu của em, là vì anh trân trọng em, muốn có được trái tim em, nhưng em đừng có làm hao mòn sự tin tưởng của anh, đừng có coi anh như thằng ngốc, được không?” Tô Khánh Nam cảnh cáo với lời nói sâu xa.
Bạch Nguyệt biết, Tô Khánh Nam EQ cao, cô có một chút sai lầm thôi thì sẽ không có chỗ chôn trước mặt anh ta.
“Tôi đang điều chỉnh dần, tuy chậm, nhưng tôi đã cố gắng hết sức.” Bạch Nguyệt trả lời.
Tô Khánh Nam hất tay cô ra: “Ở đây đợi anh.”
Anh ta đi vào phòng tắm phòng cô.
Trái tim Bạch Nguyệt vẫn còn treo lơ lửng, hai tay run run, nhìn về phía ngoài cửa.
Bây giờ cô có thể trốn, nhưng sau khi trốn thì sao?
Tô Khánh Nam sẽ không tin cô nữa.
Với năng lực của anh ta, muốn bắt cô lại là chuyện rất dễ dàng.
Cô sẽ lợi bất cập hại.
Cô chỉ có thể đánh cược lần nữa!
Trong phòng tắm, Tô Khánh Nam liếc nhìn thùng rác, nhìn thấy đồ dùng của phụ nữ, cô quả thật đang đến tháng, anh ta rửa tay, quay người, mở cửa.
Bạch Nguyệt vẫn còn ở đó.