Chương 1197: Chỉ Có Anh Tốt
CHƯƠNG 1197: CHỈ CÓ ANH TỐT
“Cảm ơn.” Mục Uyển thấp giọng nói.
“Làm cho tốt nhé.” Hoa Cẩm Vinh nói, đưa văn kiện cho Mục Uyển, phía trên có con dấu chính thức.
“Cảm ơn.” Mục Uyển nhận lấy: “Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, xin phép về trước.”
“Cùng đi đi. Tôi cũng nên về rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Trẻn xe.
Mục Uyển cảm thấy tâm trạng của Hạng Thịnh Duật cũng khá tốt, trong trí nhớ của cô, anh đã rời đi khi tức giận, theo tính cách của anh, khẳng định sẽ khiến cô khó khăn, anh mới cảm thấy thoải mái.
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Thế nên hai người như này là đã làm hòa rồi.
Dựa theo tình huống sáng nay mà nói, hôm qua chắc là bọn họ không xảy ra quan hệ.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Mục Uyển hỏi.
“Đương nhiên là đi ăn cơm, bây giờ cũng đã là thời gian ăn trưa rồi, chiều nay anh vẫn phải trở về mở cuộc họp, tối nay có thể ở cùng em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cũng không muốn khiến anh không vui, nếu như anh đã quên đi những chuyện không vui trước kia, cô cũng không muốn nhắc lại: “Ngày kia em phải đi rồi, tối nay nấu cơm cho anh ăn, anh muốn ăn gì?”
Hạng Thịnh Duật vui vẻ, khẽ cười: “Lòng non, đây là món em nấu ngon nhất, nhưng ngoại trừ anh ra, không được nấu cho ai khác nữa, biết không?”
“Nếu như anh muốn ăn lòng non, tốt nhất là bây giờ bảo người khác đi mua, làm món này tốn nhiều thời gian, em nướng tôm cũng rất ngon, thêm cả bánh trôi nữa, ba món này được không?” Mục Uyển hỏi.
“Đủ cho hai người chúng ta ăn rồi, vậy chiều nay vất vả cho em rồi, có điều, chiều nay anh sẽ tặng em một món quà.” Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật càng tốt hơn.
“Sao lại muốn tặng quà cho em?” Cô thắc mắc.
“Chuẩn xác mà nói, không phải là một món, mà tặng em mấy món liền luôn.” Hạng Thịnh Duật thâm sâu nói.
Mục Uyển nhìn chằm chằm anh, sống cùng Hạng Thịnh Duật lâu như vậy rồi, quả thực anh vẫn luôn giúp đỡ cô, cũng luôn tặng quà cho cô, trừ việc tính cách mưa nắng thất thường ra, thì nhìn tổng thể, anh cũng là một người rất tốt: “Vậy em cảm ơn trước.”
“Cảm ơn thì không cần, em ít chọc tức anh đi là được.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển mím môi: “Anh là người dễ tức giận, cũng không biết có gì đáng để giận dỗi thế.”
Hạng Thịnh Duật nhéo mặt cô: “Nuôi một con sói mắt trắng như em, em nói có đáng tức giận hay không?”
“Không phải anh nuôi rất nhiều sói mắt trắng sao? Nuôi những đám sói đó của anh rất lãng phí gạo, mà hình như cũng không có tác dụng gì.”
“Tác dụng chính là làm việc cho anh, nếu như anh thả đám sói này ra, chúng sẽ làm việc cho anh, hơn nữa, đám sói đó bây giờ là sói, đợi đến khi chúng rời đàn, chính là chó sói, anh có thể huấn luyện trở thành lính tráng, dưỡng binh tốn rất nhiều thời gian, để dùng trong một thời điểm, so với con người còn trung thành hơn, không phải quá tốt sao.”
Mục Uyển khẽ cười, nhắc đến chó: “Vậy con chó Teacup tôi nuôi trước kia thì sao?”
“Bây giờ em nhớ đến rồi? Sao lúc đi em không nghĩ đến nó rất đáng thương chứ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Bởi vì con chó là do Hạng Thịnh Duật tặng, trước kia cô không thích nó, vì vậy không bỏ quá nhiều công sức để chăm sóc, đều do Hắc Muội chăm sóc: “Anh có nhận nuôi nó không?”
“Bây giờ nó đang sống cùng đám sói, đừng vui mừng quá, chuẩn bị sinh chó sói rồi.” Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng nói.
Mục Uyển bị Hạng Thịnh Duật chọc cười: “Nó là loại chó Teacup, không quá lớn, con của nó với sói sẽ thành dáng vẻ gì chứ, không phải là chôn vùi gien của loài sói sao?”
“Giống như nó, thì chỉ có thể để ở bên mình làm thú cưng, em sắp phải rời đi rồi, khoảng một tháng mới có thể trở về, cho em nuôi một ngày sao? Thôi, đợi em về rồi tính tiếp.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ngày mai anh đi gặp Hạng Tuyết Vi sao?” Mục Uyển hỏi.
“Trên danh nghĩa bà ta là mẹ của em, nhưng thân phận lại không tôn quý bằng em, tối hôm qua ăn cơm tối bà ta cố tình không đến, nên đi chào hỏi bà ta chút.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân.” Mục Uyển thấp giọng nói.
“Có anh ở đây, em cứ thoải mái, chỉ cần khiến bà ta tức giận, bà ta sẽ càng dễ phạm phải sai lầm, một khi bà ta đã phạm sai rồi, chúng ta mới có thể bắt được thóp của bà ta, bà ta hại chết ba mẹ em, nên dạy dỗ một chút.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cười.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: “Em cười cái gì, có gì buồn cười đâu, không nên dạy dỗ bà ta à?”
“Hồi bé em từng đắc tội anh như vậy, thế mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ, em cảm thấy thật là thần kì.” Mục Uyển cảm thán.
“Nếu không phải anh cố ý buông tha cho em, em nghĩ rằng mình vẫn có thể sống tiếp sao?” Hạng Thịnh Duật nói, ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong lòng.
Mục Uyển nhìn anh: “Sao lại cố ý buông tha cho em?”
Hạng Thịnh Duật rũ mắt xuống, đáy mắt phản chiếu bóng hình nhỏ bé của cô, giống như bị tầng sương mỏng che kín: “Anh cảm thấy em đáng thương.”
“Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách.” Mục Uyển nói.
“Trách không được, có những lúc anh cảm thấy em rất đáng trách, muốn nuốt em vào trong bụng, nhai nát em.” Hạng Thịnh Duật không khách khí nói.
“Ha.” Mục Uyển mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, gương mặt lại xuất hiện sự lo lắng: “Anh có chuyện khác cần phải làm, không thể đi cùng em đến SHL, đừng có quyến rũ các anh trai khác, nếu không tôi bảo đảm sẽ khiến cho đám người đó chết một cách thảm hại, đều là bởi vì em, thế nên em sẽ mang tội, biết chưa?”
“Anh cảm thấy em có thể quyến rũ cho ai, anh cũng đánh giá em cao quá rồi, em đã trải qua hai lần thất bại về chuyện tình cảm, nếu nói là lợi hại, thì người đá Lục Bác Lâm và Hình Thiên là em, chứ không phải là em bị bọn họ bỏ rơi.” Mục Uyển biết rõ thân phận mình nói.
“Ánh mắt của bọn họ không tốt, đầu óc cũng không tốt nốt.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Giản nghe thấy, thật sự không chịu nổi muốn chửi thề.
Chỉ có anh tốt, chỉ có anh mới nhìn trúng Mục Uyển!!!!
Mục Uyển cũng bị Hạng Thịnh Duật chọc cười: “Lục Bác Lâm và Hạng Kim Thu tái hôn lúc nào vậy?”
“Chỉ là một câu nói của anh thôi, đợi em công tác về xong rồi nói, anh sẽ giúp bọn họ xử lí việc tái hôn, dù sao bọn họ cũng nên tái hôn, em mới có thể được rửa oan, cũng nên khiến cho Lục Bác Lâm nhìn rõ ra nhiều chuyện.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm.” Mục Uyển đáp: “Bây giờ chúng ta đi đâu ăn cơm?”
“Hôm nay tâm trạng tôi tốt. Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn thời gian: “Hôm nay đi đến chỗ lần trước thì không kịp nữa rồi, buổi chiều anh vẫn còn có cuộc họp.”
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ: “Em muốn đi đâu?”
“Anh nhớ đến đồ ăn ở nơi đó, muốn uống canh gà.” Mục Uyển nói.
“Được, vậy đi đến đó, anh dặn bọn họ làm trước canh gà.”
Sở Giản bất lực, nhắc nhở: “Tiên sinh, quân khu phía bên kia hai giờ là mở cuộc họp rồi.”
“Lúc hai giờ để bọn họ tập luyện trước, anh ăn xong đến vẫn sẽ kịp, phải biết linh động, không có kế hoạch nào là không thể thay đổi.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Sở Giản: “…”