Chương 455: Dù Chuyện Gì Xảy Ra Thì Chúng Ta Vẫn Ở Bên Nhau.
CHƯƠNG 455: DÙ CHUYỆN GÌ XẢY RA THÌ CHÚNG TA VẪN Ở BÊN NHAU.
Cố Lăng Kiệt ôm đôi vai cô và ngẩng đầu nhìn ánh trăng, dịu dàng nói: "Chúng ta là một gia đình."
Sáng hôm sau, cô ngủ thẳng tới chín giờ mười phút thì tự nhiên tỉnh lại, nhìn bên cạnh không có Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt thức dậy, gọi: "Cố Lăng Kiệt!"
"Có mặt!" Cố Lăng Kiệt đi vào.
Bạch Nguyệt thấy mình vừa gọi thì anh đã có mặt, cảm giác này thật ấm áp, cô tươi cười: "Hình như em dậy trễ."
"Không sao cả, anh đã nấu xong bữa sáng, dậy ăn thôi, em cần đem theo những gì thì lát nữa ghi lại cho anh, anh để họ mang đến." Cố Lăng Kiệt nói, đưa quần áo cho Bạch Nguyệt.
"Bây giờ em viết ngay, hôm qua mệt mỏi quá nên chưa viết." Bạch Nguyệt xin lỗi.
"Trước hết đánh răng rồi ăn sáng, việc đó không vội."
"Vâng vâng vâng." Bạch Nguyệt nghe lời, đi đánh răng rửa mặt trước, ăn sáng rồi nằm nhoài lên bàn, vừa viết vừa nói: "Rau cải sấy khô."
Cố Lăng Kiệt gửi tin nhắn đi.
“Các loại gia vị thường dùng, đại hồi, bạch khấu, bạch chỉ, cỏ đậu khấu, trầm hương, hoa tiêu, đương quy, đinh hương, cam thảo v.v…
Cố Lăng Kiệt lại gửi tin nhắn.
"Hoa quả khô thường dùng, nấm hương, mộc nhĩ, hạt sen, nhãn nhục, lạp xưởng, và cả gạo."
Khóe miệng Cố Lăng Kiệt hơi nhếch lên: “Anh để cho bọn họ chuẩn bị một chiếc xe đi trên cát."
Bạch Nguyệt bật cười nhìn Cố Lăng Kiệt: "Tốt quá, em còn muốn thịt ngỗng muối, đùi dê phơi khô, có những nguyên liệu nấu ăn này thì chúng ta có thể sống ở đây mấy tháng."
Cố Lăng Kiệt gật đầu, gửi tin nhắn ghi lại tất cả những thứ cô cần.
"Đúng rồi, còn phải chuẩn bị nhiều một chút những loại thuốc thường dùng, đặc biệt là thuốc hạ sốt, lúc quan trọng có thể cứu mạng." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt khẽ mỉm cười: "Những thứ này anh đã nói rồi, đi thôi, vào rừng rậm đào rau củ dại, anh sẽ chỉ cho em một vài loại thực vật."
Cố Lăng Kiệt đứng dậy.
Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ đã mười giờ, một tiếng đi kịp không? Em còn phải trở về nấu cơm."
"Ừ, tùy hứng đi dạo một chút thôi."
Ra trước cửa, trước hết cho chú chó một ít thức ăn và nước uống.
Bọn họ đi ra ngoài, Cố Lăng Kiệt sẽ kiên nhẫn chỉ cho cô tên và tác dụng của rất nhiều loại thực vật.
Cô nhớ tới một chuyện: “Đừng quên nhắc em là hôm nay phải làm trà mật ong."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt dừng bước, nhìn về phía trước.
"Cái này là hoa cúc phải không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ở nơi hoang dã, khi không có thức ăn có thể ăn cái này, chọn những mầm non rồi ăn." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Vậy chúng ta xào cái này cũng có thể ăn chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Cũng có thể ăn, có thể hái trước, quay về lại lên mạng search."
"Ý kiến hay." Bạch Nguyệt cười nói.
Lập tức có máy bay vận chuyển nguyên liệu nấu ăn tới, bọn họ cũng có thức ăn, bây giờ đang hưởng thụ, quan trọng là vui vẻ.
Sau khi hái xong hoa cúc non, Bạch Nguyệt xem giờ, đã gần mười một giờ: “Em cảm thấy chúng ta cần phải trở về, xế chiều đi hái hạt dẻ hay đi câu cá đây?"
"Câu cá đi, nhà đã có rất nhiều hạt dẻ."
"À, cũng đúng." Cô vui vẻ đi phía trước.
Nơi này cách nhà của bọn họ không xa, cho nên nhìn thấy được.
Đến nhà, Cố Lăng Kiệt lại đi làm việc, cô tra google mới phát hiện, hóa ra có rất nhiều cách chế biến hoa cúc, đúng là ăn được, trước kia cô cũng chưa ăn thử thứ này.
Cách chế biến đơn giản nhất là nấu chín hoa cúc non, cắt nhỏ, cho dầu mè, muối, bột ngọt, khuấy thành sốt là có thể ăn.
Ăn vào có thể thanh nhiệt giải độc, tăng cường sức khỏe, mát gan sáng mắt, đúng là nhiều tác dụng.
Canh sườn heo và móng heo hôm qua vẫn chưa ăn hết, hâm nóng một chút là được rồi, cô nấu cơm mất hơn nửa giờ, đã có thể ăn cơm.
Cô đi gọi Cố Lăng Kiệt.
Có lẽ là anh nghe được tiếng bước chân của cô nên khi cô vừa đến hành lang thì anh đã bước ra từ trong phòng, mỉm cười với cô.
"Ăn cơm thôi." Bạch Nguyệt cũng cười, bảo anh.
Anh gật đầu, ánh mắt sâu xa hơn, làm người ta không nhìn thấy rõ vẻ tối tăm.
Khi ăn cơm, Bạch Nguyệt thấy Cố Lăng Kiệt vẫn luôn nhìn cô, cô khó hiểu: “Trên mặt em có thứ gì à? Sao anh cứ nhìn em thế?"
“Tiểu Nguyệt, cho dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng ở bên nhau." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Thật ra hai năm trước, em đã muốn ở bên anh nhưng khi đó em trúng độc, không còn nhiều thời gian nên không đến được, thật sự xin lỗi anh."
"Những chuyện này đều đã qua, sau này chúng ta ở bên nhau."
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Em biết rồi, sau này chúng ta ở bên nhau."
Bọn họ phải sống trên đảo trong thời gian dài hơn so với dự tính.
Hơn hai tháng, đã bước vào mùa đông.
Trên đảo không có tuyết, nhiệt độ ở đây cũng cao hơn so với đất liền.
Buổi sáng, Cố Lăng Kiệt làm việc, cô nấu cơm, buổi chiều, khi anh làm việc thì cô dệt quần áo hoặc là hai người họ chơi đùa cùng nhau, tập bắn, hoặc đôi khi vào rừng rậm săn thú, hái trái cây rừng, buổi tối, anh dạy cô cách để phòng thân.
Cuộc sống nhàn rỗi, thoải mái.
Cô cũng không hề mất ngủ, sắc mặt rất tốt, cũng tăng vài ký.
Hôm đó, cô còn đang nấu cơm thì Cố Lăng Kiệt đi từ trên lầu xuống.
Cô thấy vẻ mặt anh hơi nặng nề nên lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Tiểu Nguyệt, bố anh sắp mất, anh phải quay về một chuyến, em về cùng anh hay ở nhà chờ anh?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Trong lòng Bạch Nguyệt hơi hồi hộp.
Cô không muốn ở trên đảo một mình và chờ đợi tin tức của anh, điều đó khiến cô cảm thất bất lực, chuyện gì cũng không làm được, cô nắm tay anh: “Em trở về cùng anh, dù chuyện gì xảy ra thì cũng ta cũng cùng nhau gánh vác, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô và gật đầu: “Được, một giờ nữa máy bay sẽ đến."
Có những lời cô có thể nói với anh nếu anh là bệnh nhân của cô nhưng lại không thể nói khi anh là người yêu của cô, cô chỉ có thể làm bạn với anh, cảm nhận những cảm xúc của anh, sự đau đớn trong tim anh.
"Để em nấu cơm xong, chúng ta ăn xong rồi đi, đến bên kia thì chắc ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, dù sao ông ấy là bố của anh, anh phải đưa ông ấy đi hết đoạn đường, giữ gìn sức khỏe mới có thể chăm sóc tốt người khác, không thể không ăn cơm." Bạch Nguyệt nói úp mở.
Cô lo lắng tâm trạng anh không tốt thì sẽ không tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Ừ."
Anh buông tay Bạch Nguyệt, đi vào trong sân, đốt một điếu thuốc lá.
Cô đứng ở cửa, cô biết tâm trạng anh không tốt nên cũng không làm phiền anh, đôi khi để cho anh yên lặng một mình sẽ tốt hơn.
Cô nhanh chóng nấu cơm, biết mấy ngày nay không thể quay về được nên cô nấu nhiều món ăn.
Sau khi nấu cơm, cô lại xếp chăn, rồi đặt vào trong tủ.
Nguyên liệu nấu ăn chưa sử dụng cũng đều bao bọc kỹ rồi lát nữa bỏ vào tủ lạnh trên thuyền.
Khi cơm chín, cô đi tìm Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt vẫn đang hút thuốc, dưới chân đã có ba đầu tàn thuốc.
Cô đi đến trước mặt anh và dịu dàng nói: "Ăn cơm thôi."