Chương 867: Nếu Trong Lòng Có Tình Yêu, Không Ở Bên Nhau Cũng Không Sao
CHƯƠNG 867: NẾU TRONG LÒNG CÓ TÌNH YÊU, KHÔNG Ở BÊN NHAU CŨNG KHÔNG SAO
“Cái gì? Anh Nhậm nào?” Thẩm Diên Dũng nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy.
“Anh Nhậm Hải.” Cấp dưới của Nhậm Hải báo cáo.
Thẩm Diên Dũng sửng sốt một lát, giọng điệu đã dịu trở lại, cẩn thận hỏi: “Anh ta chết như thế nào?”
“Một giờ sáng nay, anh ấy bị nhồi máu cơ tim, chúng tôi đã đưa đi bệnh viện nhưng anh ấy không còn hơi thở, cấp cứu cũng không cứu được.” Cấp dưới của Nhậm Hải báo cáo.
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi qua đó, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói, rồi cúp điện thoại.
Lưu San tỉnh ngủ: “Ai chết vậy?”
“Nhậm Hải.” Thẩm Diên Dũng mặc đồ vào.
“Anh giết sao?” Lưu San lại hỏi.
“Không phải, anh ta bị nhồi máu cơ tim, bây giờ anh phải đến bệnh viện nhìn xem, em ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đợi anh.” Thẩm Diên Dũng căn dặn.
Lưu San gật đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Diên Dũng rời đi.
Cô nghe thấy tiếng ô tô lái đi, cái chết của Nhậm Hải quá đột ngột.
Cô nằm một lát nhưng không ngủ được, vì vậy mở cửa đi xuống lầu, lúc nhìn thấy Rosen cô đã giật mình.
Ngẫm lại, Rosen ở đây cũng bình thường.
Anh ta sắp xếp mọi việc của Thẩm Diên Dũng, cho nên Thẩm Diên Dũng rời đi anh ta cũng phải sắp xếp.
“Tôi đã đánh thức cô sao?” Rosen hỏi.
Lưu San lắc đầu: “Tôi vốn không ngủ được, thấy đói bụng nên xuống nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn.”
“Vậy cô đợi tôi nửa tiếng, tôi sẽ đi sắp xếp.” Rosen vội nói.
“Đột nhiên tôi phát hiện có cậu thật tốt, chuyện gì tôi cũng đi tìm cậu.” Lưu San cười hì hì nói.
Rosen khẽ cười: “Cô đi xem TV trước đi, một lát sẽ xong ngay.”
“Cậu ăn cùng tôi đi, một mình tôi ăn không ngon. Đã lâu rồi tôi không ăn cùng cậu.”
“Ừm.” Rosen đáp lại: “Cô nên mặc thêm áo vào, buổi tối trời lạnh.”
Lưu San cảm thấy Rosen rất tốt,vừa tri thức uyên bác lại biết chăm sóc người khác: “Cậu cũng mặc thêm vào, cậu mặc hơi phong phanh, vậy tôi lên lầu mặc áo trước.”
Lưu San về phòng mặc thêm áo khoác, nhún nhảy đi xuống.
Rosen đợi cô dưới lầu, khóe miệng bất giác cong lên: “Cô cẩn thận một chút.”
Trong lòng Lưu San ấm áp: “Rosen, cậu thật tốt với tôi.”
Trên mặt Rosen hơi mất tự nhiên: “Tôi mở TV cho cô trước, vì cô thích xem hài nên tôi đã lưu mấy video hài.”
Lưu San càng cảm động, muốn làm điều gì đó cho Rosen, nhưng cô không có gì cả.
“Rosen, tôi có một người bạn tên là Bạch Nguyệt, chồng cô ấy tên là Cố Lăng Kiệt, tổng thống Hình Thiên ở nước A chính là anh sinh đôi với chồng cô ấy, nếu ngày nào đó anh không tìm được công việc, có thể tới tìm Bạch Nguyệt, tôi đã nói với Bạch Nguyệt, cậu là em trai tôi.” Lưu San nói.
Rosen do dự một lát, nhìn Lưu San nói: “Tại sao cô không đi tìm cô ấy, cô ấy có bối cảnh lớn như vậy, có thể sẽ bảo vệ được cô, tôi nghe nói vùng biển ngoại ô phía Nam đang là khu quân sự quan trọng và phồn hoa nhất nước A.”
Lưu San mím môi, cụp mắt xuống.
Cô có rất nhiều tâm sự, cũng không muốn lừa dối Rosen, nhưng cô không thể nói ra: “Đừng nhắc chuyện này nữa, tôi đi xem TV.”
Rosen nắm tay Lưu San, nói với ý tứ sâu xa: “Nếu Thẩm Diên Dũng chết, cô sẽ tự do chứ?”
Lưu San lắc đầu: “Nếu Thẩm Diên Dũng chết vì tôi, tôi sẽ không sống nổi, không bao giờ được tự do, cảm giác áy náy, tự trách đó rất khó chịu, được rồi Rosen, đừng nói những đề tài nặng nề này nữa, tôi không muốn nghĩ tới nó.”
“Ừm.” Rosen buông tay cô ra, con ngươi càng thâm trầm hơn, có tia sáng lấp lóe.
Trong chốc lát, cơm đã chuẩn bị xong.
Trứng gà thịt sợi rang cơm, súp cá, gan ngỗng, và món khai vị.
Lưu San và cơm.
“Cô ăn từ từ thôi, đừng ăn nhanh, ăn nửa đêm không dễ tiêu hóa, không tốt cho dạ dày.” Rosen nhắc nhở.
“Rosen, sau này cậu hãy theo tôi đi, tôi đi đâu cậu đi đấy, tôi phát hiện cậu rất tốt.” Lưu San cảm động nói.
Rosen im lặng không nói gì.
Lưu San cười: “Tôi đùa thôi, sau này cậu phải tìm một cô vợ, vợ cậu sẽ ghen.”
Lưu San tiếp tục bới cơm, ăn hai chén, tám chuyện: “Giờ cậu đã có bạn gái chưa?”
“Cô thấy sao?” Rosen hỏi ngược lại.
Lưu San ngẫm nghĩ một chút, bình thường không thấy anh qua lại với cô gái nào, cũng không điện thoại với người khác giới: “Vậy cậu thích kiểu người như thế nào?”
“Tạm thời tôi không muốn tìm bạn gái, cô không cần lo lắng chuyện của tôi.” Rosen ngăn cản cô.
“Đợi đến khi cậu kết hôn, nếu tôi còn sống, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu một ngôi nhà, đây là tâm ý của người làm chị như tôi.” Lưu San cam kết.
Rosen vẫn không nói gì, sau khi ăn cùng cô xong thì nhận được điện thoại, nói với Lưu San: “Ngài Thẩm đang trên đường trở về, khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.”
“Ừ, cậu mau đi làm việc đi, xong việc nhớ đi nghỉ sớm một chút.” Lưu San quan tâm nói.
Rosen đứng dậy đi làm việc của mình.
Lưu San ăn xong vẫn không ngủ được, nghĩ đến Thẩm Diên Dũng sắp quay về, cô dứt khoát xem TV đợi anh.
Lúc nghe thấy tiếng ô tô, đi ra cửa, Thẩm Diên Dũng bước xuống xe, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trực giác Lưu San nói anh có chuyện, vì vậy bước lên hỏi: “Anh muốn ăn khuya không?”
Thẩm Diên Dũng lắc đầu, nắm tay cô: “Em đừng đứng ngoài cửa sẽ lạnh, chúng ta về phòng trước.”
“Vâng.” Lưu San theo Thẩm Diên Dũng trở về phòng.
Anh đi vào phòng rửa tay, không nói gì.
Anh không nói, cô cũng không hỏi, với năng lực của cô cũng không giải quyết được vấn đề.
Thẩm Diên Dũng bước ra khỏi phòng rửa tay, thay đồ ngủ, vẻ mặt đã dịu hơn nhiều.
Lưu San khẽ cười, cởi áo khoác ra, nằm lên giường nhắm mắt lại.
Thẩm Diên Dũng thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn như vậy, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng, nằm xuống cạnh cô, bàn tay tự nhiên ôm eo cô, trầm giọng nói: “Có thể Nhậm Hải bị người khác giết chết.”
Lưu San quay đầu nhìn anh: “Ai làm vậy?”
“Anh không biết, nhưng anh đã đè chuyện này xuống rồi, người nhà và cấp dưới của anh ta đều cho rằng, anh ta chết vì nhồi máu cơ tim.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Anh đè xuống, nếu xảy ra chuyện, bọn họ có nghi ngờ anh không?” Lưu San lo lắng nói.
“Chuyện này chỉ có thể đè xuống, nếu không bọn họ sẽ cho rằng anh đã giết anh ta, anh cũng rất tò mò, là ai đã giết anh ta, hơn nữa còn lặng lẽ tiến vào trang viên của Nhậm Hải?”
Lưu San xoay người, đối mặt với Thẩm Diên Dũng cảm thán: “Thật ra tính mạng con người rất mong manh, lúc trước vẫn còn chạy nhảy, nháy mắt đã không còn hơi thở, rất nhanh người này sẽ giống một hạt bụi hòa vào đất, tất cả tiền tài công danh trước đây có ích lợi gì chứ?”
“Giờ anh đã hiểu tại sao Cố Lăng Kiệt lại từ bỏ mọi thứ trong quân đội, hiện tại anh ta lại có tất cả, thật ra anh rất hâm mộ anh ta.”
Lưu San rũ mắt xuống, cô và Thẩm Diên Dũng cũng từng rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chưa kịp dừng lại đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là số mệnh.
“Thẩm Diên Dũng, cho dù em chết, em cũng sẽ nhớ đến anh, nếu trong lòng có tình yêu, kể cả không ở bên nhau, anh cũng cảm thấy ấm áp đúng không?” Lưu San trầm ngâm nói.
Thẩm Diên Dũng nhạy bén được điều không ổn, cảnh giác nói: “Em muốn làm gì?”