Chương 1103: Em Cầu Xin Anh Đi, Cầu Xin Anh, Anh Nhất Định Sẽ Giúp Em
CHƯƠNG 1103: EM CẦU XIN ANH ĐI, CẦU XIN ANH, ANH NHẤT ĐỊNH SẼ GIÚP EM
Hạng Thịnh Duật cười vui vẻ, ngông cuồng mà tự phụ nói: “Em cầu xin anh đi, cầu xin anh, anh nhất định sẽ giúp em.”
Mục Uyển quay lưng lại, theo tính cách trước đây của cô, khẳng định cô sẽ không đồng ý.
Anh muốn giúp hay không giúp thì kệ anh, cô có thể tự mình xử lí.
Muốn cô cầu xin anh, đừng hòng!
Cô trầm mặc vài phút, nghe thấy tiếng động Hạng Thịnh Duật rời giường, cô quay qua nhìn anh: “Anh thật sự không giúp em?”
Hạng Thịnh Duật gian tà nhìn cô, giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn.
Anh hôn một lúc lâu mới buông cô ra, khẽ cười, nói bằng giọng chắc nịch: “Anh không giúp em thì ai giúp, sẽ giúp em vui vẻ.”
“Hửm?”Mục Uyển không hiểu Hạng Thịnh Duật đang nói gì.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy, mặc quần áo, nhìn cô thật sâu: “Ăn sáng với anh, thời tiết khá tốt, chúng ta ở đây một ngày nữa, chút nữa anh sẽ dẫn em đi gặp bạn bè anh.”
Mục Uyển hoang mang ngồi xuống: “Anh muốn em đội tóc giả lên không?”
“Em muốn trang điểm thế nào thì tùy em, dù sao thì vẫn xấu.”
Mục Uyển: “…”
Nghe câu trước cô còn cảm thấy vui vẻ, nhưng câu sau, lại khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đại đa số phụ nữ đều yêu cái đẹp, đều quan tâm đến giá trị nhan sắc của bản thân, cô cũng không khác gì những người phụ nữ khác cả.
“Vợ chưa cưới của anh mới đẹp.” Mục Uyển nói.
“Mắt nhìn kiểu gì vậy, cô ta còn xấu hơn em.” Hạng Thịnh Duật đi vào phòng tắm.
Mục Uyển: “…”
Cô cảm thấy, trên thế giới này, ngoại trừ anh ra thì chắc anh cảm thấy ai cũng xấu.
Cô đứng dậy, nghĩ đến ngày hôm nay vẫn còn phải ở đây, liền gọi điện thoại đến quầy lễ tân, nói tiếng Anh lưu loát: “Phiền đến phòng tôi quét dọn một lát, tôi cần đổi một chiếc giường đơn và chăn ga.”
Sau khi gọi phục vụ của khách sạn, cô chọn một chiếc váy đen hai dây trong vali mặc phối với một áo vest ngắn tay.
Điện thoại đổ chuông.
Cô đặt quần áo lên giường, cầm điện thoại lên, là Hình Thiên gọi video cho cô.
Không muốn nghe máy, cô tắt cuộc gọi.
Cô gửi tin nhắn cho anh ta: “Có chuyện gì sao? Tôi chuẩn bị đi tắm.”
“Nhận cuộc gọi video đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Hình Thiên yêu cầu cô.
Mục Uyển thở dài, ngồi lên giường, gọi video lại cho anh.
Hình Thiên nghe máy rất nhanh, nhìn thấy mái tóc ngắn cùng gương mặt mộc của cô: “Đang ở đâu?”
“MXG, trước kia lúc phỏng vấn ở đây biết được nơi này có chợ đen, tôi mua tử thi ở đây.”
“Đủ tiền không? Không đủ thì nói với anh.” Hình Thiên nhìn cô chằm chằm.
“Tôi có tiền, lúc trước Hạng Thịnh Duật cho tôi một cây súng lôi âm, đến hôm qua tôi mới biết, môt cây súng lôi âm có thể bán được 900 tỷ, tôi chỉ cần bán đi cây súng này là cả đời không cần lo ăn mặc nữa.” Mục Uyển lãnh đạm nói.
“Súng lôi âm giữ bên người còn có thể phòng một số trường hợp bất đắc dĩ, cũng có thể bảo vệ cho em, hôm nay Hắc Muội đi nước M rồi, cô ấy nói muốn đi tìm em.”
Mục Uyển liền cảm thấy sốt ruột, ánh mắt trở nên bén nhọn, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Cô ấy đến đây làm gì, muốn cản trở tôi à, tôi đã đuổi cô ấy rồi, có đến thì tôi cũng không đi gặp đâu, một câu nói của anh có thể khiến cô ấy quay về.”
“Cô ấy nói em cho cô ấy 6 tỷ, số tiền này là tiền lương cả đời của cô ấy, cô ấy phải đi theo em, anh ra lệnh rồi, nhưng cô ấy không nghe, chỉ để lại một bức thư muốn rời khỏi tổ chức, rồi đến nước M.” Hình Thiên nói.
Mục Uyên trầm mặc, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Vậy thì cứ để cô ấy đi đi, không gặp được tôi, cũng sẽ từ bỏ thôi.”
Mục Uyển nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, nhíu mày lại: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu như không, tôi cúp máy đây, bạn trai tôi đang trong phòng tắm ra, tôi phải đi tắm đây.”
Hình Thiên im lặng một lát, nhìn cô, ánh mắt dao động: “Em… có bạn trai rồi?”
Mục Uyển cười, chế giễu nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi mới 26 tuổi, chúng ta cũng không có con, thậm chí chưa từng ngủ với nhau, tôi lại không thể có bạn trai à, thôi vậy nhé, tôi cúp đây.”
“Em vẫn đang trách anh.” Hình Thiên thăm dò.
“Ha.” Mục Uyển cười, nhìn Hình Thiên: “Ngụy trang thành một người lương thiện, hào phóng, cao thượng, nho nhã rất mệt mỏi, cũng rất khó khăn, tôi vốn dĩ là một kẻ tự tư tự lợi, còn về việc trách anh, thì không hề có, anh có lựa chọn của anh, có đất nước của anh, có kế hoạch của anh, tôi chẳng qua chỉ là một người qua đường, cần gì phải tự mình đa tình, tự làm khổ mình chứ.”
“Anh không hề xem em là một người qua đường, anh thích em.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển trầm mặc, đáy mắt hiện lên tia phiền chán, không chút vui vẻ.
Nếu như lúc ly hôn, Hình Thiên nói thích cô thì cuộc đời của cô, lựa chọn của cô, quỹ đạo cuộc sống của cô có lẽ sẽ không như thế này.
Cô sẽ yêu lấy bản thân mình, bảo vệ sự yêu thích này của anh, tiếp tục trở thành mẫu người phụ nữ mà anh thích.
Bây giờ, cô đã rơi vào vực sâu không đáy, không ra khỏi được nữa rồi.
Cho dù có thể ra khỏi nhưng cũng đã không còn trong sạch nữa rồi.
“Đều đã là chuyện quá khứ, cái mà anh thích, chẳng qua là dáng vẻ mà tôi ngụy trang thành.” Mục Uyển nhếch miệng cười, đó là một nụ cười xấu xa, quyến rũ, bí ẩn, nhưng cũng đau thương, thậm chí, thâm sâu khó lường, giống như vô vàn cảm xúc được ẩn giấu dưới đó: “Tôi cúp máy đây, giữ gìn sức khỏe, đừng liên lạc lại nữa.”
Mục Uyển nói xong thì cúp máy.
Hạng Thịnh Duật dựa vào tường, cười như không cười nhìn cô: “Lại cảm thấy dao động rồi?”
Mục Uyển bước xuống giường, đi đến trước mặt anh, đè anh lại: “Bây giờ em ngoảnh đầu lại, những thứ có thể nhìn thấy đều là sự đau khổ, còn nếu không ngoảnh lại, em sẽ thấy những hi vọng, vừa nãy anh làm tốt lắm, em rất thoải mái, tại sao em phải từ bỏ hiện tại để quay lại chứ?”
Hạng Thịnh Duật giữ lấy cằm cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất là em đang nói thật, nếu không, anh đảm bảo, sau khi em quay lại sẽ còn đau khổ hơn cả những gì em tưởng tượng.”
“Ừm, em đi tắm đây, đợi em mười phút.” Mục Uyển nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cầm lấy quần áo vào phòng tắm.
Cô đứng dưới vòi hoa sen rất lâu, rất lâu.
Đứng dưới nước có một điểm tốt, đó là, cho dù có rơi lệ, cũng không có cảm giác gì.
Đôi mắt cay xè, ửng đỏ, cũng không sao cả.
Vốn dĩ khi nước dính vào mắt, cũng sẽ có biểu hiện này.
Tiếng gõ cửa.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa: “Em không khóa cửa, anh có thể vào đây.”
Hạng Thịnh Duật trầm mặc một lát, nhưng không mở cửa tiến vào: “Anh còn tưởng là em chết đuối rồi, tắm xong thì mau chóng ra đây, tắm gì mà lâu vậy.”
Mục Uyển tắt vòi nước, thở dài, lấy khăn tắm lau khô người, trên mặt không mang biểu cảm gì thay quần áo.
Cô mở cửa: “Anh đợi em mười phút nữa, em trang điểm.”
Hạng Thịnh Duật híp mắt, đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Em khóc?”
“Đỏ mắt, không nhất định là khóc.” Mục Uyển cười: “Sao em phải khóc? Em không cần phải khóc.”
Hạng Thịnh Duật càng nhíu chặt mày hơn, nhìn Mục Uyển chằm chằm.
Mục Uyển bước đến trước mặt anh: “Anh biết trang điểm không? Giúp em.”
“Em không sợ anh trang điểm em thành ma à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Vốn dĩ đã xấu, thành mà cũng có chút mới lạ. Em tin anh.” Mục Uyển thấp giọng nói.