Chương 970
CHƯƠNG 970: TIM EM MÙ RỒI
Mục Uyển xoay mặt đi: “Không cảm giác.”
“Bây giờ có thể bật đèn thử xem.” Bác sỹ nói.
“Ok.” Hạng Thịnh Duật ra dấu tay.
Người của anh nghe lệnh bật đèn.
Đèn điện vừa được bật sáng lên, đồng thời đèn cầy cũng được thổi tắt đi.
Mục Uyển giờ mới thấy rõ rèm cửa đã được kéo lại, cô cũng nhìn thấy áo của Hạng Thịnh Duật có vết máu, trên giường cũng có.
“Anh đúng là không biết khiêm tốn.” Mục Uyển lên tiếng khiêu khích..
“Vì sao tôi phải khiêm tốn?” Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa ngồi lên ghế, chân gác trên kệ chân bàn ung dung nói: “Khiêm tốn là dành cho những người không muốn thành công, tôi thì chắc chắn sẽ thành công.”
“E là chưa kịp thành công thì đã mất mạng rồi.” Mục Uyển không khách sáo nói.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhìn cô, nhếch mép: “Đó không phải là cái em muốn nhìn thấy sao?”
“Anh muốn cho tôi thấy? Hay là không muốn tôi thấy?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật đứng lên.
Mục Uyển cũng đứng dậy theo phản xạ đề phòng.
Hạng Thịnh Duật đưa tay vào túi quần, đi đến trước mặt cô, mắt anh sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy: “Em yên tâm, nếu như tôi mất mạng thì tôi cũng sẽ dẫn em theo.”
“Nghe có vẻ như tôi chịu thiệt quá nhỉ, thầy bói có nói tôi sống lâu hơn anh.”
“Thầy bói cũng từng nói em sẽ gả cho tôi, vậy em có gả cho tôi được không?” Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói, nhưng trong mắt anh lại không hề có vẻ gì là anh đang cười.
“Vậy thì không chắc, nếu như bây giờ anh cưới tôi, thì tôi sẽ lập tức gả cho anh ngay.” Mục Uyển cũng bắt chước anh, vừa nói vừa cười như đang khiêu khích anh.
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật thoáng lóe lên, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Mục Uyển lùi ra phía sau.
Anh cũng không miễn cưỡng cô: “Lại đây, rửa vết thương giùm tôi.”
Nói xong anh nằm sấp người trên giường của cô.
Bác sỹ kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời bên ngoài thông qua cửa sổ chiếu vào, dựa theo hướng chiếu của ánh sáng mặt trời có thể đoán được hiện đang tầm khoảng ba giờ chiều.
“Hôm nay anh không cần đi làm sao?” Mục Uyển nhíu mày hỏi.
“Tôi cũng có nhu cầu nghỉ phép bệnh mà, em tưởng tôi là người máy không biết mệt sao?” Hạng Thịnh Duật trêu chọc nói.
Mục Uyển cầm lấy cây kéo từ tay bác sỹ, bất chợt trong mắt cô ánh lên vẻ hung tợn.
Nếu bây giờ cô dùng sức đâm và giết Hạng Thịnh Duật, thì mọi thứ sẽ được chấm dứt tại đây.
Mất đi phe đối lập là Hạng Thịnh Duật, Hình Thiên cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không biết có phải Sở Giản phát hiện ra điều gì hay không mà anh ta có vẻ cảnh giác theo sát Mục Uyển.
Mục Uyển cầm lấy kéo đâm mạnh về phía lưng của Hạng Thịnh Duật.
Sở Giản vội vàng túm chặt tay cô.
Mục Uyển liếc nhìn Sở Giản: “Anh nắm tay tôi như vậy thì làm sao tôi cắt cho anh ta được, hay là anh cắt?”
Sở Giản vẫn chưa yên tâm nên không chịu buông tay cô ra.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo lên tiếng: “Để cho cô ấy cắt đi, cho dù là cô ấy muốn đâm tôi thì cũng không làm tôi chết liền được đâu, nhưng bản thân cô ấy sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”
Sở Giản ngẫm lại thấy cũng hợp lý, nên buông tay của Mục Uyển ra.
Mục Uyển lấy lại bình tĩnh, rõ ràng là Hạng Thịnh Duật đang cảnh cáo cô, đồng thời cũng đang nhắc nhở cô.
Tay cô hơi run, cô cắt áo của Hạng Thịnh Duật ra, nhìn thấy vết thương trên lưng anh, vết thương của anh không đơn thuần giống như vết thương roi quất thông thường, mà là như roi đó có gắn đinh, da và thịt trên lưng anh nát bấy.
Mục Uyển nhíu mày: “Ba anh đánh anh à?”
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô, ánh mắt anh khẽ nhíu lại và có vẻ như ánh lên chút niềm vui, anh lên tiếng: “Em đau lòng à?”
Mục Uyển vẫn không thay đổi sắc mặt: “Anh đúng là di truyền dòng máu lạnh của ba anh, đối với con trai ruột của mình cũng xuống tay được như vậy thì huống chi những người khác, đúng không?”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, không quay lại nhìn cô mà vẫn giữ nguyên tư thế.
Mục Uyển nhìn vết thương trên lưng anh, trong khoảnh khắc nào đó, cô cảm giác anh cũng rất tội nghiệp.
Tình thương của ba mà anh nhận được chưa chắc đã nhiều hơn cô.
Cô lấy thuốc thoa lên vết thương cho anh: “Không ngờ anh cũng là đứa con ngoan ngoãn nghe lời, bên ngoài oai phong đến mức nào thì về nhà cũng không khác gì con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời.”
Hạng Thịnh Duật liền túm tay cô, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi nhễ nhãi, anh nhìn chằm chằm cô: “Nói nhiều quá thì chỉ có mau chết hơn thôi, em không biết điều đó sao?”
“Sự thật mất lòng mà, những lời nịnh nọt dễ nghe, tôi cũng có nhiều lắm, anh muốn nghe không?” Mục Uyển không hề tỏ ra sợ sệt mà nhìn lại anh.
“Nói.” Hạng Thịnh Duật lên tiếng nhấn mạnh.
Mục Uyển mím môi không lên tiếng.
Sở Giản nhíu mày: “Cô Mục, cô cứ nói vài câu đi, thoa thuốc lên vết thương còn đau hơn là bị đốt đó.”
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn Sở Giản: “Đi ra ngoài.”
“Ngài.”
“Tôi nói đi ra ngoài không nghe thấy sao?” Hạng Thịnh Duật trừng mắt nói.
Sở Giản không còn cách nào khác đành đi ra ngoài, lúc đi ra anh ta cũng kịp cầm theo cây kéo.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn Mục Uyển, anh giữ lấy đầu cô rồi xoay người lật lại đè ngược cô xuống giường.
“Phu nhân.” Hắc Muội lo lắng lên tiếng.
Mục Uyển giãy dụa, cô không muốn có bất cứ hành động thân mật với Hạng Thịnh Duật trước mặt người khác, điều đó không khác gì giết cô: “Hạng Thịnh Duật, anh buông tôi ra, Hạng Thịnh Duật.”
Hạng Thịnh Duật cũng buông cô ra, nhưng vẫn đè cô không hề động, ra lệnh nói: “Thoa thuốc.”
“Anh buông tôi ra, tôi mới có thể bôi thuốc cho anh được.” Mục Uyển nhăn mặt tỏ ý muốn đứng lên.
Nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn đè lên cô.
“Người tôi nói không phải là em.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh nói.
Lúc này bác sỹ hiểu là đang nói họ nên liền tiến đến thoa thuốc cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật mím chặt môi, nhìn chằm chằm Mục Uyển, gân xanh hiện rõ trên trán anh, mắt anh càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ hơn.
Mục Uyên sợ nhất là Hạng Thịnh Duật lúc này, giống như cả người anh đang chịu đựng cái gì đó mãnh liệt lắm, điều đó sẽ dẫn đến cái chết, dẫn đến cái gì đó ghê gớm lắm.
Đây là kết quả từ cô mà ra, cô muốn chia rẽ mối quan hệ giữa anh và ba của anh, nhưng cô lại không hề cảm thấy hả hê với kết quả này, mà ngược lại cô lại cảm thấy nặng nề hơn.
Cô nghĩ rằng cô sẽ vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, không màng đến liêm sỉ hay đạo đức, cô cũng sắt đá, nhưng …
Máu chảy trong người cô vẫn không phải là máu của nhà họ Hạng, cô xoay mặt đi.
“Sao không dám nhìn tôi?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Hình ảnh đẹp quá, tôi không dám nhìn.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật kéo mặt cô lại, trong mắt anh hiện lên vẻ khiêu khích: “Em biết không? Em như vậy ngay cả đến con kiến cũng không bằng, không phải em muốn bảo vệ Hình Thiên sao?”
Mục Uyển mím môi nhìn Hạng Thịnh Duật, cảm giác tội nghiệp vừa rồi cũng bất chợt tan biến trong tích tắc.
Cô ghét cái cảm giác bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, cũng không lên tiếng, anh biết bác sỹ đã thoa thuốc xong, anh cũng không phản ứng gì.
Những người khác chỉ biết nhìn nhau.
Hắc Muội sốt ruột dậm chân, bực mình nói: “Anh đừng bắt nạt phu nhân nữa, mắt của bà ấy mới khỏe lại.”
“Em là tim mù.” Hạng Thịnh Duật lớn tiếng nói.
Mục Uyển cắn mạnh vào vai của Hạng Thịnh Duật.
Anh mím chặt môi, không hề rên hay la đau, để mặc cho cô cắn.
Mùi máu tanh chảy vào miệng cô, chảy qua cổ họng vào trong người cô.
Lúc này Mục Uyển mới buông anh ra, miệng cô vẫn còn đầy máu của anh, ánh mắt thắc mắc nhìn anh.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị anh đánh nhưng anh lại không làm vậy, mà chỉ nhìn cô…