Chương 1283: Trung Thành
CHƯƠNG 1283: TRUNG THÀNH
“Rất tốt, anh mau đi tìm đi nếu anh có thể tìm thấy, nữ thần đều thích nam thần, chứ không thích loại nam thần kinh như anh đâu.” An Kỳ không khách khí nói.
Sở Giản liếc nhìn cô: “Cô yên tâm, cho dù tôi là nam thần kinh cũng sẽ không thích phụ nữ chỉ biết đánh đấm như cô.”
“Anh…” An Kỳ càng tức, nhưng trong đầu không nghĩ ra được điều gì để phản bác, chỉ biết tức xì khói.
Thậm chí cô tức đến mức cảm thấy tủi thân, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng.
Mục Uyển cảm thấy rất có lỗi, do cô cố ý khơi ra đề tài này để An Kỳ biết được, cô ấy không thích hợp với Sở Giản.
Dù sao thì mới quen biết chưa bao lâu, cho dù đau lòng nhưng không đau nhiều, nếu dừng đúng lúc cũng là buông tha chính mình.
Nếu cô và Hình Thiên chỉ kết hôn ba tháng, cô cũng sẽ không có tình cảm gì với anh ta, nếu lúc đó ly hôn luôn có khi cô sẽ bình ổn được tâm trạng, cũng sẽ không phải chịu nỗi khổ sâu đáy lòng.
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
“Phu nhân, chị dẫn chúng em ra ngoài để dạo phố sao?” Hắc Muội ngây thơ hỏi.
Tâm trạng cô ấy không bị ảnh hưởng bởi tiêu chuẩn kén chọn của Sở Giản.
“Cũng gần như vậy.”
“Cái gì mà gần như vậy, phu nhân là muốn mua quà cho tiên sinh nhà tôi.” Sở Giản nói.
Mục Uyển đoán có lẽ Hạng Thịnh Duật đã nói gì đó với anh ta.
Cô nhìn Sở Giản ngốc nghếch này, anh ta đã chọc An Kỳ tức đến sắp khóc rồi, cô muốn xả giận, không để anh ta đắc ý như thế.
“Ai nói tôi muốn mua quà cho Hạng Thịnh Duật, ngày mai Hình Thiên sắp rời đi rồi nên tôi mua quà cho anh ấy, nếu ông chủ nhà anh biết sẽ để tôi đi ra ngoài sao?” Mục Uyển cố ý nói.
Sở Giản ngạc nhiên phanh xe gấp, quay đầu nhìn Mục Uyển, vừa sốt ruột lại vừa lo lắng nói: “Phu nhân, cô không thể làm vậy, tiên sinh nhà tôi đối tốt với cô như thế, nếu để anh ấy biết cô ra ngoài là cố ý mua quà cho Hình Thiên, chắc chắn sẽ tức chết, mong cô hãy thương xót mà tha cho những người làm thuê như chúng tôi.”
Mục Uyển hất cằm, nhìn Sở Giản sâu xa, khóe miệng khẽ cong lên: “Sao tôi phải tha cho anh?”
“Mẹ nó chứ.” Sở Giản không nhịn được nói tục.
Anh cảm thấy giờ Mục Uyển rất giống tiên sinh nhà bọn họ, đó là cảm giác hận đến nghiến răng nhưng không thể làm gì được.
“Phu nhân, cô đừng như thế, nếu tiên sinh tức giận, cô cũng không thể sống tốt, đúng không, cô cũng biết một khi anh ấy tức sẽ điên cuồng, cô mua quà cho Hình Thiên nhưng không mua cho anh ấy, anh ấy sẽ nổi giận, phu nhân, cô nên suy nghĩ thật kỹ.” Sở Giản thật lòng nói.
Mục Uyển khẽ cười.
Thật ra con người anh ta rất ngây thơ cũng rất đáng yêu.
Anh ta nghĩ những lời cô nói là thật, cho dù cô nói đi Đông Hải Long cung, anh ta cũng không nghĩ là không hề có nơi đó, mà chỉ nghĩ cô tới đó như thế nào, có bị chết đuối không, tới đó làm gì?
“Anh mau lái xe đi, anh dừng xe giữa đường là cho người khác có cơ hội tông vào xe anh sao?” Mục Uyển hỏi sâu xa.
“Ai dám tông vào xe tôi chứ?” Sở Giản nói chắc nịch.
Mục Uyển nở nụ cười.
Không có sao?
Không phải giờ có cô à!
Ngốc đúng là ngốc mà!
“Anh lái xe đi, nếu không thì cảnh sát giao thông sẽ tới đây ngay, đến lúc bọn họ ập tới, anh lại góp một chút công sức vào scandal cho tiên sinh nhà anh, anh nói xem anh ấy có tức giận không?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
Sở Giản ngẫm lại cũng đúng, không cam lòng lái xe đi.
Quả thật không cam lòng mà, anh vừa lo lắng lại vừa sốt ruột.
“Phu nhân, cô phải nghĩ thật kỹ, nếu tiên sinh biết chắc chắn sẽ nổi giận, cô biết gần đây anh ấy đang bận chuyện của cô mà, cô không thể vong ân phụ nghĩa như thế được.” Sở Giản tiếp tục nói.
“Anh mà nói thêm một câu nữa thì nhẹ nhàng cút khỏi xe đi.” Mục Uyển cảnh cáo.
Anh thở dài, vẻ mặt đau khổ nhìn phía trước.
Anh nên báo cáo với tiên sinh thế nào đây, anh luôn cảm thấy mình sẽ là nơi trút giận của anh ấy.
Một lát sau bọn họ đã đến trung tâm thương mại.
Mục Uyển đi trước, ba người bọn họ đi theo sau.
“Mọi người có thể tự đi dạo đi, không cần đi theo tôi đâu.” Mục Uyển nói với bọn họ.
“Em muốn bảo vệ phu nhân.” Hắc Muội cười nói.
An Kỳ khoanh tay nhìn Hắc Muội không vui: “Nói như chúng tôi không bảo vệ phu nhân vậy, cô lợi hại thế nào cũng không đánh lại tôi.”
Hắc Muội không tính toán với cô ấy, chủ động ôm Mục Uyển: “Phu nhân, em có thể xách đồ giúp chị, chúng ta đi thôi.”
Trong lòng An Kỳ càng khó chịu, nhìn Mục Uyển đi phía trước rồi đi theo, không để ý đến Sở Giản ở bên cạnh.
Từ khi anh xuống xe thì không nói một câu nào, đã bị nỗi sợ và lo lắng bao quanh rồi.
Mục Uyển đi tới cửa hàng Givenchy, xem cà vạt.
Trong ấn tượng của cô, hình như Hạng Thịnh Duật ít khi đeo cà vạt, nếu không mặc đồng phục thì mặc đồ rộng rãi.
Hiếm khi thấy anh mặc đồ vest.
Nhưng hiếm khi không có nghĩa là không mặc.
Mua đồ vest tốt nhất là bản thân nên tới đây mặc thử, nhưng mua cà vạt thì không cần.
Cô chọn một chiếc cà vạt bằng tơ tằm, với tông màu đen, chỉ là phần đuôi có thêm ba đường chéo màu đỏ.
Trong sự chín chắn có chút năng động, không hề cứng nhắc, mà lại nổi bật.
Cô quyết định mua chiếc cà vạt này, tới quầy tính tiền thì dùng thẻ của mình.
Sở Giản thở dài.
Chiếc cà vạt kia đúng là mua cho Hình Thiên rồi.
Hình Thiên thường mặc đồ vest, còn tiên sinh nhà anh thì chỉ mặc trong những trường hợp quan trọng, nói rằng đồ vest không tiện vận động, lúc chạy trốn sẽ vướng víu.
Mục Uyển mua chiếc cà vạt này xong thì nói với bọn họ: “Chúng ta về thôi.”
“Không phải chứ.” Sở Giản mở to mắt: “Cô chỉ mua quà cho Hình Thiên à, cô nói ra ngoài mua quà cho tiên sinh, tốt xấu gì cũng mua hai món chứ, một món cho anh ấy, một món cho Hình Thiên, giờ cô không mua gì cho anh ấy, tiên sinh sẽ càng tức giận hơn.”
Mục Uyển liếc nhìn Sở Giản, ánh mắt càng gian xảo, cười nói: “Dù sao anh ấy cũng tức rồi, có tức hơn nữa cũng vậy, nếu đã nổi giận rồi, thì thôi tôi muốn làm gì thì làm.”
“Này, cô là người phụ nữ không có tim, tiên sinh tốt với cô như thế.” Sở Giản rất phẫn nộ.
“Mắt anh mù à.” Mục Uyển nói rồi nở nụ cười xán lạn, đi ra bên ngoài.
Anh chặn trước mặt cô, sắp phát khóc rồi: “Phu nhân, cô phải mua một món quà cho tiên sinh. Nếu không thì anh ấy sẽ rất đáng thương, cô sắp gả cho anh ấy rồi, đừng mua quà cho người khác, cô không thể làm thế được.”
Mục Uyển thấy Sở Giản sắp khóc rồi, vành mắt đã đỏ lên.
Anh ta thật sự rất trung thành với Hạng Thịnh Duật.
Cô cũng không trêu anh ta nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lại: “Tôi mua chiếc cà vạt này cho Hạng Thịnh Duật, tại sao tôi phải mua cho Hình Thiên chứ, sau này tôi không còn quan hệ gì với anh ta nữa, tôi ngốc sao mà mua đồ cho anh ta.”
“Hả?” Sở Giản sửng sốt, sự đảo ngược lớn thế này, hình như trong lòng anh như có pháo hoa nở rộ, bật cười khen ngợi: “Phu nhân thật sáng suốt.”