Chương 1171: Tuổi Còn Trẻ, Đừng Làm Càn
CHƯƠNG 1171 TUỔI CÒN TRẺ, ĐỪNG LÀM CÀN
"Phu nhân." An Kỳ chạy theo Mục Uyển.
"Mọi người không cần đi theo." Mục Uyển nói xong liền tăng tốc bước về phía trước.
An Kỳ nhìn Lã Bá Vĩ.
"Giữ khoảng cách là được." Lã Bá Vĩ nói.
Hai người vẫn đi theo Mục Uyển.
Hoa Nhiên ngẩng đầu nhìn Hình Thiên.
Hình Thiên vẫn còn nhìn về hướng Mục Uyển rời đi.
"Trước kia em không thích chị ấy, em luôn cho rằng cuốn video đó là thật." Hoa Nhiên nói.
"Cuốn video đó là giả, vì anh mà cô ấy bị hãm hại nhưng cô ấy vẫn chấp nhận và ly hôn để bảo toàn danh dự cho anh.” Hình Thiên nói.
"Vừa rồi chị ấy đã nói anh đối xử với chị ấy rất tốt, nhưng thật ra là đang thương hại em, ngầm bảo anh đừng làm tổn thương người khác.” Hoa Nhiên rưng rưng: “Em cảm thấy chị ấy là người tốt chứ không phải là một người phụ nữ độc địa như lời đồn. Anh, thích chị ấy không?”
Hình Thiên nhìn cô bé trước mặt, nếu anh kết hôn sớm một chút thì có lẽ con của anh cũng xấp xỉ Hoa Nhiên.
"Thích." Hình Thiên không hề giấu diếm: “Cô ấy luôn nghĩ rằng Bạch Nguyệt là người mà anh yêu nhưng từ trước đến nay người anh yêu chỉ có mình cô ấy.”
"Bây giờ chị ấy đã được minh oan rồi, thật ra hai người có thể kết hôn lại mà, lúc nãy khi ở trong phòng, chị ấy gây sự với anh khiến em không thích nhưng có lẽ chị ấy muốn làm quân cờ của anh một lần nữa, chị ấy nói, nếu anh cảm thấy chị ấy không thích hợp làm phu nhân An Ninh thì chị ấy sẽ không làm nữa. Vừa rồi chị ấy cũng đã nói sẽ không oán hận anh, sẽ tha thứ cho anh.”
"Anh muốn cô ấy sống một đời bình yên." Hình Thiên nói.
Hoa Nhiên không hiểu: “Tại sao? Sống cùng anh có gì không tốt chứ?"
"Anh muốn cô ấy được sống." Hình Thiên lặp lại lần nữa đồng thời cũng nói với Nhiên: “Cha của em và anh kết thông gia vội vã như vậy là vì tình thế, vì muốn củng cố cho quốc gia của em, còn anh cũng vì muốn đất nước của mình được ổn định, em đi theo anh hết năm nay thôi, anh sẽ tìm cơ hội để em ra đi, em có thể tìm người mình thích để kết hôn, còn anh, kiếp này, ngoại trừ cô ấy sẽ không thích ai nữa.”
"Vậy anh hãy nói với chị ấy, nói chị ấy hãy đợi anh, đợi vài năm thôi, khi hiểm nguy không còn nữa, cả hai sẽ có thể ở bên nhau.” Hoa Nhiên khuyên nhủ.
"Em không hiểu cô ấy nhưng anh thì hiểu rất rõ, cô ấy không quan tâm đến chuyện sống chết, không cần biết là sẽ sống được bao lâu, lại là người thánh thiện, nếu cô ấy biết được thì sẽ bất chấp việc tính mạng mình gặp nguy hiểm, cô ấy vẫn còn trẻ, anh muốn cô ấy được sống một cuộc sống tốt đẹp." Hình Thiên giải thích.
Hoa Nhiên khóc như mưa: “Hai người sống như vậy, thật khổ.”
Hình Thiên siết chặt tay: “Nguyện vọng của anh là cô ấy có thể sống khỏe mạnh."
Trong nhà vệ sinh.
Mục Uyển khóc xong liền đi ra.
Cô hơi lo mắt sẽ bị mù trở lại.
Mỗi lần gặp Hình Thiên, tâm tình của cô đều bị kích động.
"Phu nhân, chúng ta nên quay lại thôi, có lẽ bọn họ cũng đã có câu trả lời rồi." Lã Bá Vĩ nhắc nhở.
"Ừ." Mục Uyển đáp, cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
An Kỳ bất đắc dĩ nhìn Lã Bá Vĩ.
Bọn họ đi theo Mục Uyển tới cửa, Sở Giản vừa nhìn thấy họ liền lo lắng.
"Vừa có người gọi hai người vào nhưng hai người không có mặt, mà di động của tôi lại bị tịch thu nên không cách nào liên lạc được với cô, cô nhanh vào đi." Sở Giản thúc giục.
"Ừ." Mục Uyển đáp lời rồi đi vào.
Cô nhìn lướt qua Phó Hâm Ưu, sắc mặt của cô ta trông rất tệ, nghiến răng trèo trẹo vì ganh tỵ và vì hận.
Cô mỉm cười, cô ta còn trẻ nên suy nghĩ còn nông cạn, trong lòng nghĩ gì thể hiện hết ra mặt, nếu cô ta thừa hưởng được sự sắc sảo của mẹ mình thì có lẽ giờ đây cô ta đã có thể ngồi vào vị trí phó Bộ trưởng rồi.
"Cười cái gì?" Phó Hâm Ưu hằn học hỏi.
"Xem ra là tôi có tin tốt." Mục Uyển nói.
"Cô làm vậy chẳng khác nào uy hiếp đức vua, coi như bố thí cho cô tước vị phu nhân An Ninh, thì sao chứ? Chẳng qua là đang lấy gậy ông đập lưng ông, trèo cao thì té đau thôi.” Phó Hâm Ưu tức giận.
"Nhà họ Hạng không thiếu quyền lực cũng chẳng thiếu tiền của, cô cho là tôi cần những thứ này à, thứ tôi cần là danh hiệu để làm nở mặt nở mày tổ tông. Quốc gia chúng tôi lâu rồi không có tước vị ‘phu nhân’, tôi có thể lấy được tước vị phu nhân này là một chuyện rất tốt.” Mục Uyển mỉm cười nói.
"Mẹ." Phó Hâm Ưu vừa thẹn vừa giận gọi phu nhân Lan Ninh.
"Có trao cho cô tước vị phu nhân An Ninh này hay không còn phải coi cô có bản lĩnh lấy được nó không đã." Phu nhân Lan Ninh lạnh nhạt đáp trả.
Mục Uyển bỏ ngoài tai những lời phu nhân Lan Ninh nói.
Phu nhân Lan Ninh đành tự nói tự nghe: "Tước vị phu nhân không phải chuyện đùa, phải đạt đến một trình độ nhất định nào đó vì nó chính là bộ mặt của nước ta, cô phải có đủ năng lực mới có thể nhận lấy, chẳng phải cô vừa mới giảm giá dầu của MXG xuống 10% sao? Nếu cô có cách khiến SHL cũng giảm 10% giá dầu mỏ cho chúng ta thì cô hoàn toàn xứng đáng với tước vị phu nhân An Ninh.”
Mục Uyển nở nụ cười: “Lúc này trao cho tôi tước vị phu nhân An Ninh, tôi không cảm thấy ngại đâu. Thể diện? Cũng đâu bằng được danh phu nhân tổng thống?"
Hạng Thịnh Duật cũng bật cười, anh thích một Mục Uyển càn quấy cũng như ánh mắt ngạo nghễ này của cô.
Phu nhân Lan Ninh bị nghẹn họng, mặt tối sầm: “Nói vậy là cô không tự tin? Vẫn ý thức được mình không có năng lực này sao?"
"Chẳng qua chỉ là một cuộc đàm phán ấy mà, bà muốn thông qua đàm phán để thăm dò tôi, giống như cuộc nói chuyện giữa tôi và bà hiện tại cũng là một cuộc đàm phán, phu nhân Lan Ninh đúng là một tay đàm phán lão làng, biết lợi dụng tất cả những nhược điểm của con người như cuồng vọng, tự phụ, muốn tỏ vẻ ta đây để gài bẫy." Mục Uyển “khen ngợi”.
"Cô dám không?" Phu nhân Lan Ninh hỏi.
"Vấn đề không nằm ở chỗ tôi dám hay không mà lý do. Tôi đã phân tích tại sao tôi có tư cách làm phu nhân An Ninh, tôi nghĩ tất cả đều là người thông minh nên chắc hẳn hiểu rất rõ ý tứ của tôi, một lời của tôi cũng đủ để tôi ngồi vào vị trí phu nhân An Ninh, bằng không các người có thể xem xem hậu quả có đúng như những gì tôi dự đoán hay không?”
"Cô đang làm tổn hại đến lợi ích quốc gia đấy." Phu nhân Lan Ninh lạnh lùng nói.
"Trước khi phàn nàn về việc tôi có lỗi với bà liệu bà có từng nghĩ liệu bà có lỗi với tôi không, nếu bà có lỗi với tôi thì việc gì tôi phải xin lỗi bà, tôi không phải là thần thánh, không thể để bà bôi nhọ tôi xong rồi nói tôi tha lỗi cho bà được.” Mục Uyển cười khẩy.
"Cô chỉ đang khua môi múa mép mà thôi, cô nhiều lời như vậy có phải là đang chứng minh cô không dám không?” Phu nhân Lan Ninh trả đũa.
"Tôi muốn hỏi phu nhân Lan Ninh một việc, hợp đồng lần này với SHL là do ai ký?" Mục Uyển hỏi.
"Là tôi ký." Phó Hâm Ưu dương dương đắc ý nói.
"Vậy xin hỏi, hiện tại tôi đang giữ chức vụ gì ở Bộ ngoại giao?" Mục Uyển lại hỏi.
"Cô là trợ lý, cô không biết sao?" Phó Hâm Ưu châm chọc.
"Một trợ lý khiến giá dầu của MXG giảm 10%, không những thế hợp đồng đó là do phu nhân Lan Ninh ký, một trợ lý, nếu như có thể giảm giá mà phó Bộ trưởng đã đàm phán xuống 10%, thì chứng minh điều gì?" Mục Uyển hất hàm, hỏi.
"Tôi không biết cô làm cách nào đàm phán được hợp đồng của MXG nhưng người trẻ tuổi đừng ngông cuồng quá, hiện tại cô vẫn chưa đàm phán xong hợp đồng của SHL." Phu nhân Lan Ninh nghiêm túc nói.