Chương 865: Đau Người Không Bằng Đau Lòng
CHƯƠNG 865: ĐAU NGƯỜI KHÔNG BẰNG ĐAU LÒNG
Lưu San không hề nể tình vỗ đầu Thẩm Diên Dũng: “Đầu anh bị úng nước sao, em mất tay còn đợi anh chăm sóc, nếu anh cũng mất cánh tay, vậy em phải chăm sóc anh sao? Em ôm anh không nổi, nếu anh mất cánh tay, cổ em cũng sẽ mất theo, để xem chúng ta ai tàn nhẫn hơn ai.”
“Tiểu San.” Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ gọi cô.
“Thẩm Diên Dũng, việc anh mất cánh tay không hề có lợi ích gì với em, ngược lại sẽ có rất nhiều tác hại, anh đừng ngu ngốc nữa biết không? Nếu anh mất cánh tay em sẽ đau lòng, sẽ không vui, anh muốn em không vui sao?”Lưu San khuyên nhủ.
“Anh biết em khó chịu.”
“Chỉ nửa tháng thôi, Thẩm Diên Dũng, nửa tháng sau, chúng ta sẽ xa cách, anh đừng nghĩ những chuyện không vui nữa, chúng ta nên cố gắng vui vẻ để ứng phó đúng không?”Lưu San nở nụ cười.
Thẩm Diên Dũng gật đầu: “Bữa trưa anh đã bảo bọn họ thêm món cua, em có thể ăn hai con.”
“Woa, thật tuyệt vời.” Lưu San nhảy cẫng lên: “Có điều làm phiền anh bóc giúp em, anh thấy đó, bây giờ anh có tay mới có thể bóc giúp em, nếu anh mất cánh tay, sao anh bóc được chứ?”
“Anh biết rồi, em đi đánh răng rửa mặt trước đi.” Thẩm Diên Dũng nắm tay cô đi vào phòng vệ sinh, nặn kem ra.
“Em há miệng ra.”
Lưu San cười, nếu cô hơn 20 tuổi, chắc chắn cô sẽ để Thẩm Diên Dũng đánh răng giúp cô, cô có thể làm nũng, nhưng bây giờ cô đã 30 tuổi, quả thật hơi xấu hổ khi bảo Thẩm Diên Dũng đánh răng giúp cô.
“Để em tự làm.” Cô cầm bàn chải trong tay Thẩm Diên Dũng, súc miệng rồi phun nước ra.
Thẩm Diên Dũng đã chuẩn bị một chiếc khăn ướt, lặng lẽ lau mặt giúp cô.
“Em vẫn chưa đánh xong, bình thường em đều đánh hai lần.” Lưu San phàn nàn.
“Anh biết rồi, anh sẽ lau mặt em hai lần.” Thẩm Diên Dũng cưng chiều nói.
Lưu San đứng đó cười.
Thẩm Diên Dũng nhéo mũi cô: “Em mau đánh răng đi, đánh xong rồi anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn cua.”
“Để em đi dạo một vòng trước đã.” Lưu San nhắc nhở.
“Anh đi cùng em.”
“Không được, trong trang viên có nhiều người, để em đi dạo một mình.” Lưu San kiên trì nói.
Thẩm Diên Dũng không lay chuyển được cô: “Được rồi.”
Lưu San đánh răng xong, Thẩm Diên Dũng lau mặt giúp cô, sau đó mình cô đi ra ngoài dạo.
Cô thích khoảng thời gian ở một mình, như vậy cô có thể suy nghĩ rất nhiều chuyện, lắng đọng rất nhiều điều.
Cô đi đến bên hồ, ngồi xuống một chiếc ghế, một lát sau, có một chiếc ô che trên đầu cô.
Cô tưởng là Thẩm Diên Dũng, ngẩng đầu thì thấy là Rosen, cô nhếch miệng cười: “Bây giờ cậu không ở cạnh Thẩm Diên Dũng sao?”
“Tôi đã sắp xếp xong rồi, mặc dù hôm nay đã là cuối thu, nhưng nắng buổi trưa vẫn rất to, người dễ mất nước, cô nên mang theo ô sẽ tốt hơn.” Rosen nhắc nhở.
“Cậu thật tỉ mỉ, sau này cô gái nào cưới cậu làm chồng sẽ rất hạnh phúc, quả thật chính là kho báu.” Lưu San cười nói, nhận chiếc ô trong tay anh.
Rosen do dự một lát rồi nói: “Tôi cảm thấy ngài Thẩm rất thích cô, tình cảm này thể hiện rất sâu đậm trong ánh mắt, không thể đánh lừa người khác.”
Lưu San ngạc nhiên, Thẩm Diên Dũng biểu hiện rõ như vậy sao?
Chắc chắn những cấp dưới của anh sẽ rất lo lắng, lo được lo mất, đáng tiếc đầu óc cô không đủ dùng, ban nãy cô đã nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng luôn có trăm ngàn lỗ hổng.
Rosen nhìn Lưu San: “Cô sẽ ở bên anh ấy chứ, thích anh ấy, yêu anh ấy, ngài Thẩm là người rất có sức hấp dẫn, giữa hai người còn có một đứa con.”
Lưu San hít sâu một hơi: “Rosen, cậu là em trai của tôi đúng không?”
Rosen im lặng, nhìn vào mắt Lưu San, từ từ gật đầu.
“Tôi nói cho cậu biết một chuyện, cậu tuyệt đối đừng nói với ai, một người cũng không được, tôi giấu ở trong lòng rất khó chịu.” Lưu San nắm chặt tay Rosen nói.
“Cô nói đi, tôi chắc chắn sẽ không nói với ai.” Rosen cam kết.
“Tôi và Thẩm Diên Dũng không thể ở bên nhau.” Lưu San nói.
“Tại sao chứ?”
“Những người ở cạnh anh ấy đều quyền cao chức trọng, bọn họ không cho phép tôi ở bên Thẩm Diên Dũng, trước đây Thẩm Diên Dũng xuống đài là vì tôi, bọn họ hận tôi, sợ tôi sẽ ảnh hưởng Thẩm Diên Dũng một lần nữa.
Nói thật, cho dù bọn họ tra tấn tôi, tôi sẽ không hận họ, mà ngược lại mỗi lần bọn họ tra tấn tôi, trong lòng tôi sẽ thoải mái hơn một ít, trong mấy năm qua, tôi luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Diên Dũng, sự áy náy có thể tra tấn tâm trí con người, càng khiến người khác cảm thấy khó chịu hơn so với tra tấn cơ thể, gần như muốn sụp đổ.
Sự thật chứng minh, ba năm tôi không ở cạnh Thẩm Diên Dũng, quả thật anh ấy phát triển rất tốt, tốt đến mức tôi không thể tưởng tượng được.” Lần đầu tiên Lưu San thổ lộ tiếng lòng của mình.
Cô luôn biểu hiện mình vô tâm, nhưng đã làm con người, sao có thể vô tâm được chứ?
Rosen cụp mắt xuống.
Kiểm tra tâm lý của Lưu San, anh cũng xem rồi, anh cho rằng cô kiên cường, nhưng lại là sống không có tình yêu.
Một người đến chết còn không sợ thì còn điều gì phải sợ chứ, cho dù cánh tay đã mất, cô cũng không gào khóc hay buồn bã.
“Sau này cô định làm gì?”Rosen hỏi.
Lưu San nhún vai: “Tôi là người không biết lên kế hoạch, cũng không muốn tưởng tượng tương lai sẽ như thế nào, cứ để ngày tháng trôi qua như vậy, nghe nói mấy người Đường Quốc Trung đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, đợi bọn họ trở về thấy tôi gả cho Thẩm Diên Dũng, chắc chắn sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó rồi nói sau.”
Lưu San muốn đứng lên, Rosen nắm tay cô: “Thẩm Diên Dũng sẽ không vì cô mà đau buồn, nhưng cô lại vì anh ấy mà gặp nguy hiểm, nếu cô rời xa anh ấy, cô có thể bắt đầu lại, thế giới rộng lớn như vậy, có rất nhiều điều tốt đẹp mà cô không nhìn thấy, tôi dẫn cô đi vòng quanh thế giới.”
Lưu San cười: “Cậu đã nói Thẩm Diên Dũng thích tôi, nếu cậu dẫn người phụ nữ của anh ấy đi, anh ấy sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu, có một số chuyện tưởng tượng sẽ tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn. Tôi về đây, nói không chừng qua hai ngày sống tốt, đến khi mấy người Đường Quốc Trung trở về, có lẽ tôi sẽ đi đời.”
Rosen nhíu mày: “Cô đi đi, nếu có chuyện phiền lòng có thể đến tìm tôi, tôi không thể giúp cô giải quyết, nhưng chắc chắn tôi là người nghe tốt nhất.”
“Sau khi nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu Rosen, đừng quên lấy tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ.”
“Tại sao cô lại cho tôi?” Rosen không hiểu.
“Ngoài cậu ra, tôi không nghĩ đến người nào khác.” Lưu San cười nói, rồi quay vào nhà.
Rosen đứng đó ngơ ngác một lúc rồi thở dài, trong mắt lóe lên tia phức tạp, lấy điện thoại ra, tắt ghi âm.
Anh lấy ra một chiếc điện thoại khác, gọi đến một số rồi bật đoạn ghi âm này cho đối phương nghe, từ lúc Lưu San nói cô không thể ở bên Thẩm Diên Dũngcho đến đoạn cô nói đợi bọn họ trở về, chắc chắn sẽ tìm cô, đến lúc đó rồi nói sau.
Anh đau lòng cho Lưu San, cũng có lòng ích kỷ của mình.
Hy vọng đoạn ghi âm này có thể giúp Lưu San vượt qua giai đoạn khó khăn, để bọn họ hủy bỏ lệnh tử hình với Lưu San.