Chương 460: Người Một Nhà Hòa Thuận Vui Vẻ
CHƯƠNG 460: NGƯỜI MỘT NHÀ HÒA THUẬN VUI VẺ
“Có em bé sao?” Trương Tinh Vũ vui mừng thay cho họ.
Bạch Nguyệt rất tỉnh táo, lúc trước Thẩm Diên Dũng cũng nói cô mang thai được, có điều chỉ số hơi bất thường: “Chờ tôi nghỉ ngơi cho tốt, đến bệnh viện vẫn hơn.”
“Trước tiên lấy chút máu để kiểm tra đã, tôi đi sắc thuốc Đông y, giữa trưa là uống được rồi.” Vị bác sĩ Đông y già nói, mở hòm thuốc ra, lấy ra một vật giống như cây bút: “Ngón tay.”
Bạch Nguyệt biết những người này chỉ làm tròn trách nhiệm với cô, cũng không giãy dụa, đưa ngón trỏ trái cho ông bác sĩ Đông y.
Ông bác sĩ Đông y cầm thứ giống như cây bút kia, đâm trên đầu ngón tay Bạch Nguyệt, không đau, sau khi ông ta lấy được một ít máu, liền đưa Trương Tinh Vũ: “Mang đến bệnh viện kiểm tra.”
“Vâng.” Trương Tinh Vũ liền đi ngay, ông bác sĩ Đông y cũng im lặng ra khỏi phòng.
Căn phòng của cô thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại.
Cô mơ màng thiếp đi, lúc sắp ngủ, lại thấy Cố Lăng Kiệt lo lắng bước vào từ ngoài cửa, đặt tay lên bụng cô: “ Bác sĩ nói em có thai sao?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Chắc không đâu, lần trước em cũng gặp tình trạng thế này, sau khi đi kiểm tra ở bệnh viện thì chỉ là cơ thể bị rối loạn nội tiết tố, chắc có liên quan đến việc lúc trước em dùng thuốc quá nhiều. Em không có triệu chứng nôn mửa, cũng không có triệu chứng buồn nôn, đừng quên, lúc trước em từng là bác sĩ khoa phụ sản mà.”
“Đau bụng thì nói chung vẫn phải cẩn thận hơn. Lát nữa anh phải xuống dưới tiếp khách mới, anh sẽ kêu người bưng đồ ăn lên, em cũng đừng đi xuống dưới ăn, phải chú ý nghỉ ngơi, được không?” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Chốc lát sau, có người đưa cơm trưa đến.
Bạch Nguyệt cũng không thèm ăn, mới ăn được một chút đã đau bụng dữ dội. Cô lại nằm lên giường, nhắm mắt lại suy nghĩ miên man, nghĩ xem nên đối phó với Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo thế nào, cửa lại bị đẩy ra.
Hai người vệ sĩ chuyển máy siêu âm B đến.
Bạch Nguyệt khó hiểu: “Các anh đang làm gì vậy?”
“À thì, cô Trần, sau khi kiểm tra xong, cô có thai, chẩn đoán được một tháng rưỡi, vì lí do an toàn, ngài Cố kêu tôi mượn máy móc đến đây, làm siêu âm B.” Trương Tinh Vũ nói.
Bạch Nguyệt: “...”
Nghĩ lại cũng đúng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“Đợi tôi uống thêm nước đã.” Bạch Nguyệt nói.
Trương Tinh Vũ lập tức rót nước ấm cho Bạch Nguyệt, cô ực ực uống hết một ly: “Đợi mười lăm phút, còn nữa, các anh có thể đi ra ngoài.”
“À à à.” Trương Tinh Vũ kịp phản ứng, dẫn theo vệ sĩ cùng ra ngoài, chỉ để lại một bác sĩ.
Bạch Nguyệt nhìn vị bác sĩ phụ sản mặc áo Blouse trắng kia mỉm cười, nhớ đến năm năm trước, mình cũng là một bác sĩ phụ sản, hơi nhớ nhung, nhớ cả Lưu San.
Mười lăm phút sau, bác sĩ phụ sản làm siêu âm B cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn màn hình, hơi kinh ngạc, vừa nhìn, cô đã hiểu, có một cái phôi thai đã được một centimet, ngoài phôi thai, còn có một bóng nước chừng ba centimet, thảo nào, cô có cảm giác đau bụng, còn tưởng là sắp tới tháng đến.
Cô rõ ràng, thật sự, mang thai.
“Chúc mừng cô, cô mang thai, cô cũng không cần lo lắng về bóng nước này, nó sẽ từ từ biến mất thôi.” Bác sĩ nói với Bạch Nguyệt
Tay cô đặt trên bụng.
Cô rõ ràng, rõ ràng, thật sự, mang thai lần nữa.
Cô lại có đứa con của Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt nở nụ cười, sợ mình nhìn lầm, lại nhìn vào màn hình một lúc, lộ ra vẻ vui mừng.
Đây, chính là món quà của cô trong lúc khốn khó nhất, một sự tồn tại ấm áp, để cho cô sau khi cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết, có thể thấy được niềm hạnh phúc của việc được sống.
“Có điều, cô phải nghỉ ngơi nhiều, không thể vất vả, tốt nhất là nằm trên giường, sau ba tháng là ổn rồi.” Bác sĩ phụ sản khẽ cười.
“Cảm ơn cô.”
“Đây là bổn phận của tôi mà.” Bác sĩ phụ sản cười, bước ra.
Ông bác sĩ Đông y già bưng một chén thuốc đến, nhìn lướt qua màn hình, bác sĩ phụ sản chụp một tấm hình, có thể nhìn thấy phôi thai, cũng có thể thấy được bóng nước.
Ông đưa thuốc Đông y cho Bạch Nguyệt nói một cách tự tin: “Uống đi, uống ba ngày, bóng nước sẽ biến mất.”
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt nhận cái chén. Nghe thấy vậy, đại khái cũng biết đó là gì, ực ực uống thuốc vào, lông mày nhíu lại, rất khó uống, nhưng vì con, chút khó khăn ấy có đáng là bao.
Cửa lại bị đẩy ra, Cố Lăng Kiệt kích động bước vào, nở nụ cười.
Trong suốt mấy ngày nay, đây chính là nụ cười rực rỡ nhất.
Tay anh đặt trên bụng cô:“Chúng ta thật sự có rồi.”
Bạch Nguyệt cũng cười cười, nắm tay Cố Lăng Kiệt, gật đầu xác nhận: “Chúng ta thật sự có rồi.”
“Là bé trai hay bé gái?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Bây giờ còn chưa thấy được.”
“Ừ ừ ừ, đúng rồi nhỉ, vừa mới có mà.” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt đặt trên màn hình, đứng dậy, ngón tay lướt nhẹ qua: “Cái này hả?”
“Không phải cái đó, cái đó là bóng nước, phía dưới cái đó cơ, nhìn giống như cá ngựa con ấy, cái đấy mới đúng.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dời xuống, thấy được ở phía dưới, khóe miệng cong cong, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, nhìn Bạch Nguyệt
Bạch Nguyệt nở nụ cười.
Anh đi về phía Bạch Nguyệt, cúi đầu, hôn lên trán Bạch Nguyệ, khen: “Em giỏi quá.”
Cô ngửa đầu, hôn lên môi Cố Lăng Kiệt một cái, nói cảm ơn: “Anh cũng rất giỏi.”
“Có điều, bất cẩn quá, nếu biết em mang thai như vậy, ngày hôm qua sẽ không để em thức đêm, kết quả, hiện giờ mới đau bụng như vậy.” Mặc dù Cố Lăng Kiệt đang nói về chính anh, nhưng lại mang giọng điệu tự trách.
“Trước kia vốn bị nôn mửa, hoặc là buồn nôn các thứ, chắc là thời gian này ở trên đảo vui vẻ quá, hoặc cũng có thể là cơ thể khỏe mạnh hơn rồi, cho nên mới không phát hiện ra, thật xin lỗi.” Bạch Nguyệt nói xin lỗi.
Cố Lăng Kiệt vuốt vuốt tóc cô: “Bây giờ cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt, em nghỉ ngơi trước đi, chờ anh xong việc sẽ ở cạnh em.”
“Đúng nhỉ, bây giờ anh phải đi trả lễ người trong nhà, đi nhanh đi, mẹ anh cũng cần anh nữa, em nằm trên giường thôi, chẳng đi đâu cả.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt lại hôn lên trán Bạch Nguyệt một cái, tắt máy móc, lúc này mới đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt vừa nằm xuống, Tống Tâm Vân đã bước vào.
“Mẹ.” Bạch Nguyệt định đứng dậy.
“Nằm xuống đi.” Tống Tâm Vân lo lắng nói, ánh mắt đặt trên bụng cô, đôi mắt rưng rưng nước, lại nở nụ cười: “Nếu các con về sớm vài ngày thì tốt rồi, để cho Thanh Hùng biết được cái tin tốt này rồi hãy đi.”
“Bố ở trên trời có linh thiêng, sẽ thấy, bố sẽ phù hộ cho chúng ta.” Bạch Nguyệt trấn an Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân lau lau nước mắt: “Đứa nhỏ này, con thật biết cách nói chuyện, đã đặt tên chưa?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đột nhiên xảy ra, trước đây, con cũng không biết, cho nên, vẫn chưa chuẩn bị gì.”
Tống Tâm Vân.bước lên, cầm lấy tay Bạch Nguyệt: “Con gả vào nhà mẹ, vậy mà ngay cả quà gặp mặt mẹ vẫn chưa tặng con.”
Bà ta rút nhẫn kim cương phỉ thúy trên tay ra, đeo vào ngón áp út của Bạch Nguyệt: “Đây là chút tấm lòng của mẹ, con nhất định phải nhận lấy.”
“Đây là nhẫn kim cương của mẹ và bố, con không thể nhận.” Bạch Nguyệt tháo nhẫn ra.
“Đây không phải nhẫn của mẹ và bố con, mà là nhẫn của nhà mẹ đẻ của mẹ, bây giờ mẹ cho con.” Tống Tâm Vân dịu dàng nói, trong nụ cười mang theo nước mắt: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, mẹ chỉ có một yêu cầu thôi, sau khi đứa trẻ ra đời, phải đưa sang chỗ mẹ, mẹ rất thích trẻ con.