Chương 808: Cuộc Sống Giản Dị Bình Thường
CHƯƠNG 808: CUỘC SỐNG GIẢN DỊ BÌNH THƯỜNG
"Cô ấy là con gái nuôi của mẹ, bên cạnh mẹ cũng không có ai, để cô ấy ở cạnh mẹ anh đi. Người già rồi, cũng cần có người chăm sóc." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Khi nãy mẹ hung dữ với em như vậy, em không trách mẹ sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi, cầm lấy đồ chơi đưa cho Thủ Thủ.
"Đương nhiên không trách rồi, mẹ thương Tiểu Bảo, lúc em cãi lại mẹ, chắc chắn mẹ cũng sẽ tức giận, lúc một người đang tức giận nói chuyện chắc chắn sẽ tổn thương người khác, đó cũng là chuyện bình thường, hơn nữa bản thân mẹ cũng oán giận em, chất chứa quá lâu, chắc chắn sẽ trút ra. Ta kính trong người già, cũng như tôn kính bậc cha mẹ ta vậy. sau này chúng ta hiểu thảo với mẹ cho tốt." Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt cũng cười .
Nhìn cô vô tình, nhưng lại rất thấu hiểu mọi chuyện, cũng rất tâm lý nữa.
"Thủ Thủ, gọi bố nào." Cố Lăng Kiệt nói.
"Bố." Thủ Thủ chơi đồ chơi của mình, không chút để ý nói.
Bạch Nguyệt thấy cậu bé như vậy, trái tim trở nên mềm mại, cúi đầu, hôn lên mặt Thủ Thủ một cái.
Thủ Thủ nhìn về phía Bạch Nguyệt, cũng hôn lên mặt cô, giống như tình cảm thân thiết thế này, là xuất phát từ trong máu vậy.
Nửa giờ sau. . .
Lâm Thư Lam đi lên, nói với bọn họ: "Cơm đã nấu xong rồi, cậu chủ, mợ chủ, Tiểu Hạ, cậu chủ nhỏ, xuống dưới ăn cơm thôi."
"Đi xuống ăn cơm thôi." Cố Lăng Kiệt nói, muốn dắt tay của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhanh hơn một bước bế Thủ Thủ lên.
Cố Lăng Kiệt: ". . . . . ."
Tiểu Hạ mím môi cười, lần trước cô tụ họp với bạn học, mọi người đều nói là, sau khi đàn ông có con trai, người quan trọng nhất trong lòng vẫn là vợ, còn sau khi phụ nữ có con trai, người quan trọng nhất chính là đứa con.
Còn nói, sau khi đàn ông có con gái, người quan trọng nhất trong lòng chính là con gái, sau khi phụ nữ có con gái, người quan trọng nhất trong lòng chính là chồng.
Cô không kết hôn, không có bạn trai, chưa từng có con, cho nên chỉ nghe cho vui thôi, bây giờ nhìn thấy, hình như thật sự là như vậy.
Bạch Nguyệt ôm Thủ Thủ đi xuống lầu, Tống Tâm Vân ngồi trên bàn cơm, cô cung kính gọi: "Mẹ."
"Ừ, ngồi đi, khi nãy mẹ nóng nảy, nói nặng lời rồi, xin lỗi." Tống Tâm Vân giải thích.
"Không sao đâu ạ." Bạch Nguyệt mỉm cười nói, nhìn về phía Thủ Thủ: "Gọi bà nội, bà nội."
"Bà nội." Thủ Thủ non nớt gọi, đôi mắt đen láy nhìn Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân cũng thích Thủ Thủ: "Ơi."
Bà lại nhìn về phía Bạch Nguyệt: "Thủ Thủ có ghế trẻ em, mẹ bế thằng bé đi ăn cơm trước."
"Được."
Tống Tâm Vân ôm lấy Thủ Thủ, đặt lên ghế trẻ em.
Bà chuẩn bị đồ ăn cho Thủ Thủ, Tiểu Hạ đến đút Thủ Thủ ăn.
Bạch Nguyệt thấy đồ ăn được chuẩn bị rất phong phú, có vịt quay Bắc Kinh, thịt bò, khâu nhục, tôm lớn, cá kho tàu, chân gà hầm, mực xào dưa cải, bí đao hầm sườn, đậu hũ gạch cua, còn có món Phật nhảy tường nữa.
Lâu rồi cô không nhìn thấy nhiều đồ ăn quê nhà như vậy, lập tức bắt đầu thèm ăn, ăn khâu nhục xong, còn không tiếc lời khen ngợi: "Ngon lắm ạ."
Tống Tâm Vân nghe thấy lời khen thì nở nụ cười: “Ăn nhiều một chút, con gầy quá, tăng cân một chút sức khỏe cũng tốt."
"Bây giờ con học võ với Lăng Kiệt, cường thân kiện thể, mẹ cũng ăn nhiều một chút đi." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Cố Lăng Kiệt lột tôm lớn, chấm tương, để ở trước mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngọt ngào trong lòng, ăn tôm Cố Lăng Kiệt lột, cực kỳ ngon miệng.
Cô cũng lột một con, chấm tương, để ở trước mặt Cố Lăng Kiệt.
Tình yêu, giống như một điệu waltz đẹp đẽ vậy, không phải một người trả giá, cũng không phải một người có được, mà là anh tới em đi, cố gắng vun đắp.
"Đúng rồi, bây giờ Trương Tinh Vũ còn đi theo anh không?" Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
Lâm Thư Lam rõ ràng khẽ run, cúi thấp đầu.
"Có lẽ ở gần đây."
"Gọi anh ta đến cùng ăn cơm đi." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt trả lời, gọi điện thoại ra ngoài.
Lâm Thư Lam vội vàng ăn cơm, chỉ trong một phút đã ăn xong một bát cơm, cô nói với Tiểu Hạ: "Cô ăn cơm đi, để tôi đút Thủ Thủ."
"Ồ." Tiểu Hạ lên tiếng, ngồi vào bàn cơm.
Chỉ chốc lát, Trương Tinh Vũ đã tới đây, cung kính gọi bọn họ: "Bà chủ, Thủ trưởng, Phu nhân thủ trưởng."
"Tinh Vũ, đã lâu không gặp, dáng vẻ càng khỏe mạnh hơn rồi." Tống Tâm Vân vui vẻ nói.
Trương Tinh Vũ thật thà gãi gãi đầu, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Là Thủ trưởng chăm sóc tốt."
Lâm Thư Lam trộm nhìn về phía Trương Tinh Vũ, trong mắt xuất hiện xao động, cúi đầu, tiếp tục đút Thủ Thủ.
Trương Tinh Vũ không nhìn thấy Lâm Thư Lam, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hạ, mỉm cười với Tiểu Hạ, mặt của Tiểu Hạ càng đỏ hơn.
Lâm Thư Lam nhìn thấy ánh mắt qua lại của bọn họ, khóe miệng chua xót cong lên, tiếp tục đút cơm cho Thủ Thủ.
Thủ Thủ thỏa mãn rung đùi đắc ý, gõ gõ bàn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trương Tinh Vũ cũng nhìn về phía Thủ Thủ: "Đứa nhỏ này, vừa nhìn đã biết là kỳ tài tập võ.”
Người ở trên bàn đều cười, ngay cả Cố Lăng Kiệt bình thường không nói cười tùy tiện cũng khẽ cong miệng.
Lâm Thư Lam nhìn về phía Trương Tinh Vũ, Trương Tinh Vũ hoàn toàn không nhìn cô, cô cũng không muốn tự làm mình mất mặt, tiếp tục đút Thủ Thủ ăn.
Bạch Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối giữa Lâm Thư Lam và Trương Tinh Vũ, nhìn nhìn Cố Lăng Kiệt, đối diện với ánh mắt Cố Lăng Kiệt đúng lúc nhìn qua.
"Trước kia em muốn ghép đôi hai người bọn họ, nhưng mà Trương Tinh Vũ không có suy nghĩ này." Cố Lăng Kiệt nhỏ giọng nói.
"Đã nhìn ra rồi." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói, đặt tôm đã lột xong vào trong bát Cố Lăng Kiệt.
Cả bữa cơm này, ăn rất hài hòa.
Cơm nước xong, Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt dẫn Thủ Thủ ra ngoài đi dạo.
Gió mát thổi nhẹ qua khuôn mặt, mang theo mùi thơm mát của hoa cỏ.
"Tổng thống là anh trai của anh, hay là em trai của anh?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Anh ấy nói là anh trai của anh, bởi vì là thai đôi, vẻ ngoài của anh ấy rất giống anh, anh nói với anh ấy ngày mai đến thẳng quân khu gặp chúng ta. Hơn nữa, anh ấy kết hôn rồi, cưới Mục Uyển, bây giờ đã đổi tên thành Hạng Uyển." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Em không có ấn tượng với những người này."
"Em chưa từng gặp qua, nhưng cô ta là do em đề nghị Hình Thiên cưới, Mục Uyển là con gái lớn của nhà họ Hạng, từ nhỏ đi theo bố, sau khi bố của cô ta chết mới trở về nhà họ Hạng." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt gật gật đầu, cô không có ấn tượng với những người này, cũng không có hứng thú.
Cô đẩy đẩy vai Cố Lăng Kiệt, đôi mắt long lanh: “Sau khi đến quân khu, anh sắp xếp chức vị gì cho em?"
"Vợ của Thủ trưởng." Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Sắp xếp cho em một công việc liên quan đến tâm lý đi, phải có chút việc để làm, sẽ không cảm thấy quá trống rỗng.
"Ừ, ngày mai sau khi đến quân khu anh sẽ sắp xếp, những người bệnh khác không phải của quân khu, em có nhận không?”
"Không nhận, em cũng có thể khám cho người nhà của quân nhân, trước kia em ở khoa phụ sản, cũng biết đỡ đẻ linh tinh, quân nhân cách xa vợ và con cái rất lâu, khó tránh khỏi sẽ nhớ nhà, nếu có thể đón bọn họ đến, thường xuyên gặp mặt, có lẽ bọn họ sẽ càng biết ơn hơn, quân nhân bảo vệ quốc gia, phải trả giá rất nhiều, chúng ta cũng nên tranh thủ nhiều lợi ích hơn cho bọn họ, có đúng không?" Bạch Nguyệt suy nghĩ nói.
"Về phương diện này, anh giao cho em làm, em có suy nghĩ gì có thể nói với anh, cứ đi theo quy trình, không cần băn khoăn chuyện tiền bạc, Cố thị vẫn có tiền.