Chương 199: Đừng Có Đến Trêu Chọc Người Phụ Nữ Của Tôi, Anh Chọc Không Nổi
CHƯƠNG 199: ĐỪNG CÓ ĐẾN TRÊU CHỌC NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, ANH CHỌC KHÔNG NỔI
Hôn nhân, nếu ngay từ đầu đã định trước là bất hạnh, thì trăm ngàn lần đừng nhảy vào hố, bởi vì, có nhảy ra thì chắc chắn sẽ bị thương đầy mình, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô và Cố Lăng Kiệt có một sự khởi đầu tốt, hy vong cũng sẽ có một cái kết ngọt ngào.
“Em một tờ, anh một tờ, giữ kỹ vào.” Bạch Nguyệt mừng khấp khởi cho chứng minh thư, sổ hộ khẩu, giấy kết hôn vào túi xách.
Cố Lăng Kiệt nhìn mắt ngọc mày ngài của cô, trong lòng cũng mềm mại.
Người phụ nữ này, từ lúc là người lạ, giờ đã trở thành vợ của anh, người phụ nữ anh cần phải bảo vệ và chăm sóc cả đời.
Chỉ cần nghĩ đến cô thành vợ của anh, khóe miệng anh khẽ giương lên: “Không phải là nên cất giữ chung một chỗ à?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, lấy tờ giấy kết hôn của mình ra, cho vào trong gói quà. “Làm phiền rồi, tướng công.”
Cố Lăng Kiệt đằng hắng giọng, ra vẻ đứng đắn trả lời: “Không phiền.”
“Ha ha ha.” Bạch Nguyệt bật cười vui vẻ.
Vẫn nhớ hồi mới quen anh, cô đã hỏi rất nhiều vấn đề, anh cũng giống như bây giờ, đứng đắn trả lời từng câu từng câu một.
Thực ra, Cố Lăng Kiệt không có thay đổi, mà cô, đã thay đổi quá nhiều rồi.
Bạch Nguyệt cười, nước mắt lại tuôn ra.
Cố Lăng Kiệt cau mày: “Sao thế?”
Bạch Nguyệt ôm chầm lấy Cố Lăng Kiệt, mặt vùi vào lòng anh, giọng nói nghẹn ngào: “Cái giấc mơ mà anh mơ thấy, không hề sai, em thật sự đi tìm anh, tìm rất lâu.”
Con ngươi Cố Lăng Kiệt trầm xuống, tay nhẹ nhành để trên lưng cô: “Bạch Nguyệt, anh trở về rồi.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt lau nước mắt.
“Lúc trước anh vẫn luôn muốn tìm lại trí nhớ trong quá khứ, càng muốn tìm lại thì càng cảm thấy mệt mỏi, giờ có em rồi, trí nhớ đã mất, anh cũng không cưỡng cầu nữa, bác sĩ cũng nói, nói không chừng lúc nào sẽ quay về.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Còn có em, em sẽ thử giúp anh bằng thuật thôi miên.”
Cố Lăng Kiệt xoa khuôn mặt của cô: “Năm tháng dong dài, không cần gấp, chúng ta còn có rất nhiều việc gấp cần làm trước.”
“Được.”
“Giờ anh đưa em đi phòng nghiên cứu, em lấy tài liệu xong, buổi chiều đến quân khu đi. Anh để Lưu San đến phối hợp công việc của em, chị em em ở với nhau, chắc chắn có nhiều chuyện nói không hết. Đám cưới của chúng ta cũng đang trong quá trình chuẩn bị rồi, chuẩn bị xong sẽ nói cho em.”
Bạch Nguyệt nhớ ra buổi trưa còn nợ Tô Khánh Nam một bữa cơm.
Chuyện trước đây của cô và Tô Khánh Nam, nên nói, nói rõ ràng thì tốt hơn.
Với lại cô và Cố Lăng Kiệt đã kết hôn, Tô Khánh Nam cũng nên từ bỏ.
“Em đi một mình là được rồi,còn phải nói một vài chuyện cho Mộc Hiểu Sinh, buổi trưa em với anh ta sẽ ăn một bữa cơm, 2 giờ chiều thì đến quân khu.” Bạch Nguyệt từ chối ý tốt của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt im lặng, bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt.
“Sao thế?” Bạch Nguyệt chột dạ hỏi.
“Em nên hưởng thụ sự phục vụ của ông xã, anh càng hy vọng là em sẽ tiếp nhận, em từ chối anh, anh sẽ cảm thấy giữa anh và em có khoảng cách, từ đây đến phòng nghiên cứu có đoạn đường, anh đưa em qua.” Cố Lăng Kiệt bộc bạch nói.
“Vậy cũng được.” Gật gật đầu.
Anh đưa cô đến phòng nghiên cứu.
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn phía trước, hưởng thụ sự yên lặng, bình thản trong tâm hồn vào giờ phút này.
“Trước khi ăn xong 30 phút thì gọi điện cho anh, anh cho người đến đón em.” Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cương nghị của anh, đẹp trai đến nín thở.
Trước đây, cô không muốn làm phiền người khác.
Lời anh nói nãy làm cô bừng tỉnh.
Bây giờ, anh là chồng của cô, đây không gọi là làm phiền, mà là làm cho anh bước vào cuộc sống của cô, vậy cô cũng không coi anh là người ngoài nữa.
“Vâng. Trước nửa tiếng kết thúc bữa ăn sẽ gọi điện cho anh, chiều nay gặp.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Anh thích cơm em nấu, ngon hơn cơm lính cần vụ làm.” Cố Lăng Kiệt đột nhiên nói.
Bạch Nguyệt cười: “Nếu anh thích cơm em nấu, bình thường mỗi ngày, em đều nấu cho anh.”
“Được.”
Thời gian hai người bên nhau trôi qua rất nhanh, dù cho không nói gì với nhau, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Cố Lăng Kiệt từ rất xa liền nhìn thấy phòng nghiên cứu, vô thức đi chậm lại.
Bạch Nguyệt nhìn vận tốc, từ 60 đến 40.
Tuy rằng chậm, trong lòng cô lại chảy dòng nước ấm,làm ấm áp khoảnh khắc này.
Nhưng là chậm hơn nữa, cũng đến dưới tầng phòng nghiên cứu.
“Cần anh đưa em lên không?” Cố Lăng Kiệt hỏi, lưu luyến nhìn cô.
Bạch Nguyệt cười: “Vậy có cần chuyển về đây cùng nhau đi làm không, chúng ta làm người nối vào nhau.”
“Không cho nói đùa.” Cố Lăng Kiệt sắc mặt đông cứng lại.
Bạch Nguyệt chủ động hôn lên mặt anh một cái: “Ông xã, em đi làm đây, chiều nay gặp.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sáng rực nhìn cô.
Sự chủ động của cô, anh khá hưởng thụ, “Lên đi.”
“Vâng, đi đây.” Bạch Nguyệt từ trên xe xuống, giúp Cố Lăng Kiệt đóng cửa.
Cô đi về hướng lên tầng, không để ý đến Tô Khánh Nam vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn họ.
Sắc mặt của Tô Khánh Nam rất kém, xấu đến giống như rét lạnh tháng 12, vẻ mặt đóng băng, tản ra sự sắc bén.
Anh nghĩ đến chuyện Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt ngủ với nhau rồi, còn có cả đứa bé, trong lòng bị nhéo, cực kỳ đau, lại vừa chua xót.
Anh vô cùng ghen tị, ghen tị đến sắp phát điên.
Bạch Nguyệt rõ ràng là người phụ nữ của anh, lúc nào thì anh đã đánh mất cô.
Anh muốn cô quay về, xem ra nên hành động rồi.
*
Bạch Nguyệt đi lên tầng, Tô Khánh Nam đứng trước mặt cô, sắc mặt không tốt.
Anh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, không bình tĩnh nổi nắm chặt cổ tay cô, giơ lên.
Viên kim cương rất to, rất sáng, sáng lóa đôi mắt anh.
Trong con mắt tà mị của Tô Khánh Nam xuất hiện vết nứt, chất vấn nói: “Em chấp nhận cầu hôn của anh ta? ! Trong lòng anh ta chỉ có Chu Hân Ly, em biết không?”
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh: “Không phải tôi đồng ý cầu hôn của anh ấy, mà tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, giấy kết hôn cũng lấy rồi, ngày tổ chức tiệc rượu sẽ mời anh.”
“Em điên rồi à?” Tô Khánh Nam quăng tay Bạch Nguyệt ra, hai tay giữ lấy vai cô, nắm rất mạnh: “Cố Lăng Kiệt căn bản là không yêu em.”
“Yêu hay không, tôi tự nhìn được ra, không cần người khác phải khua chân múa tay.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói, gạt tay Tô Khánh Nam ra.
“Em kết hôn với anh ta, vậy còn anh? Bạch Nguyệt, hơn ba năm nay những chuyện anh làm vì em, em không nhìn thấy sao? Anh yêu em, anh đã cải tà quy chính rồi, anh đã không liên lạc với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, trong lòng anh chỉ có em, em vẫn không tin rằng anh chỉ yêu một mình em thôi sao?” Ngữ khí của Tô Khánh Nam mang theo vài phần cầu xin nhìn Bạch Nguyệt.
“Tôi đã biết lý do năm đó anh trêu chọc tôi.” Bạch Nguyệt nhìn thẳng Tô Khánh Nam.
“Bởi ông ta là bố em, cho nên anh mới nương tay, vì em, cừu hận của anh cũng có thể từ bỏ, đừng rời bỏ anh, anh mới là người yêu em nhất.” Lông mày Tô Khánh Nam nhíu chặt.
“Giờ người tôi yêu là anh ấy.”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh ta tổn thương đến tan nát cõi lòng, tin anh, Bạch Nguyệt, giờ em suy nghĩ lại, phòng hồ sơ ủy ban nhân dân hẳn là chưa nhập vào, vẫn còn kịp, anh có thể nghĩ cách hủy bỏ.”
“Hủy bỏ cái gì!” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.