Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1081: Ngay Cả Chó Cô Cũng Không Bằng​




CHƯƠNG 1081: NGAY CẢ CHÓ CÔ CŨNG KHÔNG BẰNG
“Hình Thiên, em đi đây, anh hãy nhanh chóng quay về bệnh viện, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể là của mình, đau đớn cũng chỉ có bản thân mình biết, nếu để bị thương lâu ngày sẽ thành tật, bây giờ mặc dù anh cảm thấy không sao, nhưng nếu để đến một mức độ nhất định, sẽ không còn kịp nữa.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hình Thiên nhìn cô thật sâu, tựa như có rất nhiều lời muốn nói.
Chỉ là Mục Uyển rủ đôi mắt xuống lảng tránh ánh mắt của anh, rồi đi ra cửa.
Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên gật đầu.
Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm nhíu mày, mở cửa ra.
Mục Uyển từ trên xe bước xuống, không quay đầu lại.
“Thật sự xin lỗi tổng thống, đều tại tôi hấp tấp, chỉ vì lo lắng cho ngài, mà tôi lại tạo thành hiểu lầm lớn như vậy cho ngài và phu nhân.” Lý Tuấn Khâm nói xin lỗi.
Hình Thiên vẫn ngồi như cũ không động đậy, cả người anh như bị thứ gì vây quanh, rất ngạo nghễ, mà cũng rất cô đơn.
Trong lòng Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm khó chịu: “Tổng thống, ngài hãy gọi phu nhân quay về đi.”
“Chuyện này là tôi làm quá rồi, tôi không thể tiêu tốn sự hào phóng, nhạy bén và kiên nhẫn của cô ấy.” Hình Thiên tự lẩm bẩm.
“Nhưng tổng thống làm vậy cũng là vì ngài muốn quang minh chính đại đón phu nhân trở về mà, nếu đắc tội với phu nhân Lan Ninh, việc đón phu nhân về sẽ gặp trở ngại.” Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm hiểu biết nói.
“Cô ấy sẽ bị tổn thương, cũng sẽ phải chịu khổ sở, nếu tôi khiến cô ấy thấy áp lực, cô ấy sẽ càng không vui.” Hình Thiên trầm giọng nói.
“Lần này phu nhân đi nước M, không biết khi nào mới trở lại.” Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm nhắc nhở.
Hình Thiên nhìn về phía cửa: “Tôi sẽ cho cô ấy thời gian, quay về bệnh viện đi, Phó Hâm Ưu đang ở đó, có thể để cô ta đi được rồi.”
Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm từ trên xe bước xuống, nhìn theo xe của Hình Thiên quay về, sau đó tìm thấy Mục Uyển chưa đi xa.
“Phu nhân.” Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm gọi.
Mục Uyển dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Lý Tuấn Khâm Khâm.
Cô nhận ra là người thân cận bên cạnh Hình Thiên: “Có chuyện gì vậy?”
“Bệnh tình của tổng thống rất nghiêm trọng, lần trước mặc dù không bị súng bắn trúng, nhưng lúc cô nhảy vào xuống hồ, tổng thống cũng nhảy xuống theo nên ngài ấy đã bị cảm lạnh, từ trước đến nay ngài ấy vẫn luôn chịu đựng, vì không muốn cô cảm thấy áy náy, cũng không muốn làm cô lo lắng, lần này bị trúng độc do rắn cắn, bệnh càng thêm bệnh, đều là lỗi của tôi, tổng thống vì cứu tôi nên mới thoả hiệp với phu nhân Lan Ninh, vốn dĩ, cũng là để trải đường cho phu nhân.” Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm giải thích.
Mục Uyển nở nụ cười: “Tôi biết rồi, anh hãy quay về chăm sóc anh ấy cho tốt, mấy ngày này, anh ấy đã bị thương quá nhiều rồi, không phải mỗi lần đều may mắn như vậy đâu, cuối cùng may mắn cũng sẽ hết, sau này, còn phải dựa vào anh nhiều.”
“Tổng thống luôn hy vọng cô có thể ở bên cạnh ngài ấy.” Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm thỉnh cầu nói.
“Đã muốn chia lìa, thì mỗi một phút ở bên nhau sẽ chỉ càng thêm chua xót, tương lai sẽ càng cảm thấy miễn cưỡng và bất đắc dĩ hơn, lo lắng hơn, do dự hơn, càng không thể vững vàng, sẽ phải sống trong buồn bã, sai lầm, bất lực, chi bằng hãy chờ ngày đoàn tụ, miễn là đủ mạnh mẽ.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Tổng thống nhất định sẽ tìm cách đón cô trở về.” Lý Tuấn Khâm Tuấn Khâm quả quyết.
Mục Uyển khẽ mỉm cười, im lặng không trả lời anh ta, xoay người đi về phía trước.
Cô về tới khách sạn, Hắc Muội đã đứng ở cửa khách sạn chờ Mục Uyển.
Mục Uyển lướt qua cô ấy rồi đi tới thang máy.
Hắc Muội đã sắp khóc đến nơi, đi theo sát Mục Uyển, cất tiếng gọi một cách đáng thương: “Phu nhân, phu nhân, đừng đuổi em đi.”
Mục Uyển không trả lời cô ấy, mặt không biến sắc đi vào thang máy.
Hắc Muội cũng nhanh chóng vào theo.
“Hắc Muội, tôi nghĩ Hình Thiên sẽ không bỏ rơi em, em cảm thấy, tôi còn cần em sao?” Đôi mắt Mục Uyển không nhìn Hắc Muội mà nói.
“Em vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, phu nhân làm gì em cũng sẽ không nói, phu nhân làm gì thì em sẽ làm theo, nếu như không có em, bên cạnh phu nhân sẽ không có ai quan tâm chăm sóc cho chị.” Hắc Muội khóc lóc nói.
Mục Uyển thở dài một tiếng, nhìn về phía Hắc Muội: “Bị kẹt ở giữa tôi và Hình Thiên, em sẽ rất vất vả, em còn ít tuổi, ở bên cạnh tôi quá nguy hiểm, tôi biết em không sợ nguy hiểm, em còn có thể chết vì tôi, nhưng mà tôi sẽ cảm thấy rất áy náy và gánh nặng, cũng sẽ bởi vì bận tâm đến sự an toàn của em, mà hạn chế hành vi của chính mình.”
“Em sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình.” Hắc Muội khăng khăng nói.
“Nếu không phải tôi che chở, thì em đã chết hơn mười lần rồi, em còn nhỏ, thế giới này đối với em mà nói, còn rất tốt đẹp, đừng đi theo tôi, nhìn thấy những thứ dơ bẩn đối với em mà nói, không phải là chuyện tốt.”
“Phu nhân.” Hắc Muội cất tiếng gọi, muốn đi theo Mục Uyển.
Mục Uyển nở nụ cười giơ;“Ngày tôi rời đi rồi, em hãy khiến bản thân mình trở nên thật tốt, lần sau gặp mặt, đừng để cho tôi thất vọng.”
“Nhưng mà phu nhân, một mình chị phải làm sao bây giờ, sẽ không có người nào nói chuyện phiếm với chị, không có người nào trò chuyện với chị, ngay cả nấu cơm chị cũng phải tự mình làm, ngủ cũng chỉ một mình, em muốn ở bên cạnh phu nhân, tuy rằng em vô dụng, cũng không giúp gì được cho chị, nhưng có em đi theo phu nhân, phu nhân sẽ không cô đơn, em không muốn phu nhân lẻ loi một mình.” Hắc Muội khóc lóc nói.
“Cho nên, em phải sống thật tốt, tôi sẽ gọi video để nói chuyện phiếm với em, đến lúc đó em đừng chỉ nói chuyện với bạn bè mà không nói chuyện với tôi, tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Phu nhân.” Hắc Muội lôi kéo cánh tay Mục Uyển.
Mục Uyển xoa đầu Hắc Muội.
Tinh một tiếng, thang máy mở ra, Mục Uyển dứt khoát đi ra ngoài.
Hắc Muội ở trong thang máy, vừa bất lực lại bất đắc dĩ mà khóc thút thít.
Mục Uyển kiên quyết rời đi, về tới phòng, cô nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Con người sinh ra cô đơn. Khi họ ra đi, họ sẽ chỉ đi một mình. Khi đến với cuộc sống, họ càng thích nghi với sự cô đơn, họ càng không sợ cô đơn, mạnh mẽ, không sợ hãi và bình yên.
Cô cứ thế mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ.
Cô bị tiếng chuông điện thoại trong phòng đánh thức, mở to mắt ra nhìn, chỉ có sự cô tịch làm bạn với cô như bóng với hình.
Cô nghe điện thoại xong.
“Hãy tới tầng hai khách sạn Ngọc Phong Các.” Phó Hâm Ưu nói, sau khi nói xong, cũng không cho Mục Uyển thời gian lên tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Mục Uyển cười nhạo một tiếng, còn không cho cô cơ hội lên tiếng đúng không?
Cô rút dây điện thoại, tiếp tục nằm ở trên giường, nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, đành bật TV lên, rồi rời giường đi tắm rửa.
Tiếng chuông di động vang lên
Mục Uyển không muốn nghe điện thoại, cũng không muốn biết ai gọi tới, tiếp tục tắm rửa, tắm xong, quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Tít tít tít, cửa bị mở ra, Phó Hâm Ưu nổi giận đùng đùng trừng mắt với Mục Uyển:“Cô làm cái gì mà không nghe điện thoại, tôi gọi cô tới tầng hai, cô không nghe thấy sao? Mục Uyển, tôi nói cho cô biết, bây giờ cô không phải phu nhân tổng thống nữa, ở trước mặt tôi đừng bày ra cái dáng vẻ cao ngạo, cô chỉ là một con chó trong tay tôi, không, ở trong mắt tôi, ngay cả chó cô cũng không bằng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK