Chương 1182: Lời Cô Nói Rất Quan Trọng Với Anh
CHƯƠNG 1182: LỜI CÔ NÓI RẤT QUAN TRỌNG VỚI ANH
“Sữa ngô đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nói với Hnngười bên ngoài: “Đem cho tôi hai ly sữa ngô.”
Mục Uyển xúc thêm cơm, ăn xong một bát thì nói với Hạng Thịnh Duật: “Ngày mai sẽ phong chức xong, em sẽ đi YLK vào ngày kia.”
“Em sợ Lan Ninh phu nhân không biết mục đích của em sao?” Hạng Thịnh Duật nói: “Bà ta đã ở vị trí này nhiều năm như thế, không phải là kẻ ngốc, một khi em đi YLK, bà ta sẽ đoán được mục đích của em.”
“Vậy ý anh là?” Mục Uyển không hiểu.
“Không phải Lã Bá Vĩ có một cậu em tên là Barney sao? Cậu ta từng chữa trị cho một quý phu nhân, mà người đó chính là người tình của Bộ trưởng bộ tài nguyên.”
Mục Uyển: “…”
“Chuyện này anh cũng biết sao?” Mục Uyển cảm thấy anh còn nắm giữ nhiều bí mật hơn cô nghĩ.
“Tôi luôn nắm giữ hướng đi của những người này, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, chẳng lẽ 5 năm qua em không biết Hình Thiên là người thế nào sao?”
“Đủ rồi, giờ em không còn là gì với Hình Thiên nữa, anh đừng động một tý là nhắc tới anh ấy, càng khắc sâu vào trí nhớ em.”
“Còn khắc sâu vào trí nhớ em sao? Nếu em có chút đầu óc, có lẽ đã loại anh ta ra khỏi đầu mình rồi.”
“Mỗi lần em loại anh ta ra khỏi đầu, anh đều kéo anh ta lại.”
“Vậy chuyện em yêu người đàn ông cặn bã là lỗi của tôi sao?” Hạng Thịnh Duật tăng âm lượng.
“Em không ăn nữa.” Mục Uyển đứng dậy.
“Giờ em không ăn, nửa đêm em đói cũng không có gì ăn đâu, tùy em muốn chọn gì thì chọn.” Hạng Thịnh Duật nói, không hiểu sao lại tức giận, ăn một miếng cũng không còn mùi vị, ném chiếc nĩa xuống.
Trợ lý đầu bếp bưng hai ly sữa ngô tới.
Hạng Thịnh Duật đi qua bọn họ, tìm Mục Uyển.
Cô đang ngồi trên ghế nhìn hơi nước rực rỡ.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Sữa ngô tới rồi, em uống một chút đi.”
Mục Uyển nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật nhìn thẳng cô: “Em dỗi rồi sao? Heo quay chỉ ăn bây giờ là ngon nhất, em không ăn sẽ lãng phí đó, con heo này không dễ gì mới hy sinh, vậy mà em lại không muốn ăn.”
Mục Uyển vừa tức vừa buồn cười, cô đứng dậy.
“Em đi đâu đó?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em đi ăn thịt heo, không phải anh nói nó hy sinh vì em sao?” Mục Uyển quay đầu nói.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày mỉm cười, đi theo sau.
Trợ lý đầu bếp thấy Hạng Thịnh Duật cười hì hì trở về, ban nãy còn nổi giận đùng đùng.
Đúng là gần vua như gần cọp.
Tim của ngài Hạng còn sâu hơn kim dưới đáy biển.
Mục Uyển uống một hớp sữa ngô.
Hạng Thịnh Duật cứ nhìn cô: “Lý Thần Quang có buổi biểu diễn ở nước A, em có muốn tới đó không, tôi đã gửi thiệp mời cho anh ta, để anh ta bắt đầu buổi biểu diễn từ nơi này, anh ta sắp xếp lịch trình xong thì gọi cho tôi, đến lúc đó, tôi có thể sắp xếp hai người gặp mặt ăn cơm cùng nhau.”
Mục Uyển kinh ngạc nhìn Hạng Thịnh Duật.
Tim cô cũng làm từ thịt, không phải không tiếp nhận thông điệp từ bên ngoài.
Hạng Thịnh Duật mang tới cho cô nhiều giá trị như thế, giúp cô có được danh xưng phu nhân An Bình, bày mưu tính kế cho cô, còn tìm ca sĩ cô thích nhất nữa…
Anh thật sự thích cô sao?
Cô để tay lên ngực tự hỏi, giờ cô và Hình Thiên đã chấm dứt rồi, cô không cảm thấy bản thân có thứ gì để anh lợi dụng.
Bởi vì cô không có thứ gì để lợi dụng, ngay cả ngoại hình, cô cũng cảm thấy mình tầm thường, không nghiêng nước nghiêng thành như Bạch Nguyệt, Hạng Thịnh Duật thích cô ở điểm nào chứ?
“Anh… thật sự muốn kết hôn với em sao?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật cụp mắt: “Đến điều này em cũng không tin tôi, em cho rằng trước đây tôi nói muốn kết hôn em là nói đùa sao, nếu em đã biết tôi nói đùa, sao không tương kế tựu kế, còn từ chối làm gì?”
Không hiểu sao Mục Uyển lại hoang mang, cô uống mấy hớp sữa ngô.
Một ly sữa ngô bị cô uống cạn.
Hạng Thịnh Duật đặt ly của anh trước mặt cô: “Em yên tâm, cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời, đừng chọc tôi tức giận nữa.”
“Thật ra người tức giận nhất là người vô dụng nhất, còn người có tác dụng sẽ không tùy tiện tức giận.” Mục Uyển nói.
“Nó chia thành hai kiểu người, một kiểu là dùng sự tức giận để che giấu sự bất tài của mình, người như thế thường có lòng tự ái cao, tự cho mình là đúng, còn kiểu người còn lại chính là tôi, bởi vì tôi không hề sợ hãi, cực kỳ mạnh mẽ, cho nên tôi có thể tùy ý tức giận làm liều.”
“Nhưng anh không nghĩ đến, nếu anh tức giận, người sống chung với anh sẽ khó chịu, nếu người đó khó chịu sẽ cố gắng lẩn trốn anh, không muốn sống chung với anh.”
Hạng Thịnh Duật liên tục nhíu mày: “Cho nên em cảm thấy khó chịu khi sống chung với tôi sao?”
“Em cảm thấy anh là người thông minh, anh hãy đổi vị trí để suy nghĩ, nếu anh thấy khó chịu với người khác, vì dụ như Hình Thiên, anh có mong đợi mỗi ngày gặp mặt anh ta không?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Mắt Hạng Thịnh Duật bắn ra tia lạnh: “Em có khó chịu cũng phải sống chung với tôi.”
Mục Uyển cầm ly sữa ngô lên uống một hớp, không nói gì.
Ăn xong.
“Tôi đã sắp xếp phòng cho em rồi, lát nữa Sở Giản sẽ dẫn em đi, em có thể xem TV trong phòng, cũng có thể bảo người khác đi dạo với em, tôi còn việc phải làm.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gật đầu.
Hạng Thịnh Duật nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, cô không hề có ý giữ anh lại, buồn bực rời đi.
Anh bảo thuộc hạ dẫn anh tới trước một căn phòng khác trong trang viên.
Anh đi qua đó, thuộc hạ mở cửa.
Barney đứng lên mỉm cười nói: “Chào anh Hạng.”
“Cậu đã quen chưa?” Hạng Thịnh Duật ngồi đối diện anh ta hỏi.
“Rất ngon, tôi còn lo rằng đợi tôi ở đây mấy tháng, tôi về nước rồi sẽ ăn không quen.” Barney cười nói.
“Mắt cậu xanh như viên kim cương vậy.” Hạng Thịnh Duật híp mắt lại nói.
Chính anh cũng cảm thấy Barney rất đẹp, có thể hình dung cậu ta như người trong thế giới cổ tích vậy: “Ngoại hình của cậu rất được yêu thích ở nước cậu à?”
Barney mỉm cười: “Hình như bọn họ thích kiểu người đàn ông có sức hấp dẫn như anh Hạng đây.”
Hạng Thịnh Duật lười biếng ngả ra trên lưng ghế sofa: “Cậu đúng là biết cách ăn nói, có biết tôi gọi cậu đến đây để làm gì không?”
“Thật ra bệnh của vợ anh không quan trọng, cô ấy chỉ là bị ức chế tâm lý thôi, cứ thả lỏng dần dần là được rồi. Cô ấy có anh là hạnh phúc và may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô ấy.” Barney thật lòng nói.
Hạng Thịnh Duật rất thích Barney: “Cậu đúng là một chàng trai được người khác yêu thích, tôi ở chung với cậu rất thoải mái, ai tiếp xúc với cậu cũng đều cảm thấy dễ chịu sao?”
“Tôi là bác sĩ tâm lý, điều kiện tiền đề để chữa trị cho người bệnh là để người đó cảm thấy thoải mái, đương nhiên cũng có người không thích tôi, có thể là do hơi thở bất hòa, phần lớn đều hòa hợp với nhau.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Cậu thường tức giận không?”
Barney cười nói: “Không thể nói là chưa từng, những lúc kích động tôi cũng sẽ nổi nóng, nhưng rất ít.”
Hạng Thịnh Duật ngẫm nghĩ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên và khó chịu: “Một người thường nổi nóng bỗng không tức giận nữa sẽ kỳ lạ không?”