Chương 565: Mười Lăm Năm Sau Họ Vẫn Ở Bên Nhau
CHƯƠNG 565: MƯỜI LĂM NĂM SAU HỌ VẪN Ở BÊN NHAU
“Sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?” Lưu San không kìm được hỏi.
Thẩm Diên Dũng rất thờ ơ nhếch nụ cười tà mị, cả người đứng dưới ánh sáng trông điên đảo chúng sinh: “Em không nhìn anh làm sao biết anh đang nhìn em.”
Lưu San: “...”
Cô lại nhớ đến một chuyện, đó cũng là vào năm lớp tám, trong lớp chào đón ngày 1/5 bảo các bạn học tổ chức tiết mục văn nghệ, cô đăng kí nhảy múa, vì muốn nhảy tốt mẹ cô còn cố tình dẫn cô đến phòng tập thể dục tìm huấn luyện viên riêng để luyện tập.
Vào buổi chiều, mọi người đang diễn tập.
Tên Thẩm Diên Dũng này cũng có đến đăng kí độc tấu piano, nghe nói vốn không có đăng kí nhưng sau này lại đăng kí và còn loại bỏ một bạn học đăng kí tiết mục ngâm thơ, ai bảo anh ta đẹp trai và ba anh ta lại là Bí thư tỉnh ủy lúc đó chứ nên các thầy cô cũng sẽ không đắc tội anh ta.
Lúc diễn tập, tên này cũng nhìn cô mãi với ánh mắt này.
Lúc đó vẫn còn là thời kỳ tuổi trẻ nảy mầm.
Tuy cô không thích Thẩm Diên Dũng nhưng được chàng trai quan tâm đến, trong lòng vẫn vui như nở hoa vậy khiến cô nhớ đến rất nhiều câu chuyện về tuổi trẻ.
Kết quả buổi tối khi cô lên sân khấu biểu diễn đã bị các bạn học cười nhạo.
Cô nhảy khá tốt nhưng trên đôi vớ da ống dài không biết đã bị thủng một cái lỗ từ khi nào.
Cô rất chắc chắn rằng hồi sáng lúc mang vào không có lỗ, suy đi nghĩ lại và nghĩ đến một chi tiết, buổi chiều khi đang diễn tập Thẩm Diên Dũng dường như cầm kéo đang cắt thứ gì đó nhưng không biết đang cắt gì.
Cô biết chắc rằng anh ta đột nhiên xuất hiện chắc chắn không có chuyện tốt lành gì, với tính cách của cô liền chạy đi chất vấn anh ta, một câu đối thoại trong đó chính là: “Tại sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?”
Anh cười, cười một cách điên dại, cười một cách nham hiểm: “Cô không nhìn tôi làm sao biết tôi đang nhìn cô.”
Cô tức đến ói máu, hoàn hồn lại ghét bỏ mà hỏi Thẩm Diên Dũng: “Anh lại muốn làm chuyện xấu gì nữa?”
Thẩm Diên Dũng nhếch mép không lên tiếng, nhìn mình trong gương.
Cô rất chán ghét vẻ bí hiểm này của anh, cô không thể đoán được luôn cảm thấy sẽ gặp xui xẻo, sau này cô cũng phải học theo anh, để anh biết được tâm trạng tức giận của cô bây giờ.
Rất nhanh anh đã làm tóc xong sau đó anh ra ngoài làm việc.
Nhà thiết kế đã dành hai tiếng để làm tóc cho cô rồi mất thêm nửa tiếng để trang điểm cho cô, cuối cùng cô thay chiếc lễ phục lộng lẫy do Hoa Tiên tặng cho.
Cô nhìn mình trong gương, khi không nói chuyện cũng thực sự rất quý phái và thanh lịch, từng cử chỉ hành động trông vô cùng quyến rũ.
Cô hình dung bản thân như vậy có phải có chút không biết xấu hổ không, được thôi cũng chỉ thể hiện khi cô không nói chuyện và giả vờ.
Vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Diên Dũng đứng ở trước cửa, không biết quay về từ lúc nào.
Anh liếc nhìn cô dặn dò: “Buổi tối hãy nhớ lịch sự một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói, không được tùy tiện đi dụ dỗ bậy, em là trợ lý của anh phải ở bên anh mọi lúc mọi nơi, hiểu chưa?”
Lưu San có chút không yên tâm: “Anh đừng cố tình làm tôi mất mặt đó.”
Thẩm Diên Dũng nhếch mép: “Anh sẽ cố gắng ngăn em lại.”
Lưu San thật muốn đánh anh một trận nhưng nhịn lại: “Mấy giờ rồi, tôi ăn chút đồ trước rồi đi với anh. Bảo đảm không làm mất mặt của ngài.”
Thẩm Diên Dũng nhìn đồng hồ: “Sắp năm giờ rồi, bây giờ chúng ta phải đến hội trường, đã sắp xếp ở phòng tiệc quốc gia, anh đã cho người mua sẵn bánh mì, em lên xe ăn đi.”
“Ha.” Hóa ra anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, cũng thực sự... Khiến trong lòng cô không thoải mái lắm.
Anh thực sự lo lắng cô sẽ gây mất mặt đến vậy sao?
Trên xe
Thẩm Diên Dũng ngồi cùng một xe với Hoa Tiên.
Cô và Nam Cung Nguyệt cùng với một thợ trang điểm ngồi một xe.
Nam Cung Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ, còn cô thì ngồi với thợ trang điểm.
Cô cũng không đếm xỉa đến Nam Cung Nguyệt, ngồi gặm bánh mì.
“Trong tiệc đều là những món ăn nước A đặc sắc nhất, chẳng phải hơn một giờ chiều cô mới ăn cơm trưa hay sao, bây giờ lại đói rồi à?” Nam Cung Nguyệt sau khi bị Hoa Tiên dạy dỗ, cố gắng không thể hiện ra sự khinh miệt.
“Ha ha, ừm.” Lưu San cũng không muốn giải thích, áp lực cô lớn lắm đấy.
Thẩm Diên Dũng là Tổng thống, nếu cô có phạm sai lầm gì chẳng phải làm mất mặt Tổng thống hay sao?
Thẩm Diên Dũng mất mặt không sao nhưng anh ta đại diện cho quốc gia, vậy thì cô đang làm mất mặt nhân dân trong nước.
Hơn nữa cô cần sự giúp đỡ của Thẩm Diên Dũng, tạm thời cũng không hi vọng Thẩm Diên Dũng gặp chuyện.
Nam Cung Nguyệt không che giấu được sự khinh miệt, trề môi.
Lưu San xem như không thấy tiếp tục ăn bánh mì.
Cô ăn xong, thợ trang điểm dặm phấn lại cho cô.
Chẳng mấy chốc đã đến phòng tiệc quốc gia.
Những con đường xung quanh đều bị phong tỏa, đứng đầy những người lính bảo vệ, tất cả các bộ phận đều phải đảm bảo không sơ hở tí nào.
Cảnh vệ mở cửa xe cho họ, Lưu San bước xuống xe nhìn vào Thẩm Diên Dũng.
Anh đã bước xuống xe, Hoa Tiên khoác lấy cánh tay anh mỉm cười cùng bước lên thảm đỏ trông vô cùng ân ái, các vệ sĩ đi theo họ rất đều đặn và có trật tự.
Cô thấy Nam Cung Nguyệt nhanh chân đi theo Hoa Tiên.
Cô là trợ lý của Thẩm Diên Dũng nên cũng nhấc chân váy lên nhanh chóng đi theo sau Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn thấy Lưu San bèn lén nắm lấy tay cô, sau đó buông ra.
Lưu San căng người, tim đập thình thịch xém chút nhảy ra khỏi cổ họng.
Vừa nãy Thẩm Diên Dũng đang làm gì vậy, nếu bị chụp được thì làm sao đây?
Nhưng dường như không thấy có phóng viên nào ở xung quanh, người có thể bảo vệ anh chắc cũng là thân tín của anh, ai biết được?
Nói không chừng người muốn giết chết cô cũng là thân tín của Thẩm Diên Dũng.
Họ đi qua hành lang, những người lính mở cửa ra, bên trong đang bật nhạc nhẹ thực sự rất sang trọng.
Những người đến nhiều hơn cô tưởng tượng, cô đã từng thấy người đàn ông của nước F kia trên tạp chí, bảo rằng là Tể tướng trẻ nhất của nước F, vợ ông ta hơn ông mười hai tuổi.
Vì tò mò nên cô đã chú ý đến, lúc đó cảm thấy ông ta khá đẹp trai.
Vợ ông ta trông duyên dáng sang trọng, có sự chín chắn và tao nhã của một người phụ nữ ở độ tuổi năm mươi, nhưng sự chênh lệch tuổi tác quá lớn, nhìn thoáng qua cảm thấy giống mẹ con hơn.
Phụ nữ vốn trông lớn tuổi hơn đàn ông.
Cô vô thức nhìn sang Thẩm Diên Dũng, cô cũng lớn hơn anh ta, qua thêm mười lăm năm nữa nếu họ vẫn ở bên nhau...
Xí, sao họ có thể ở bên nhau được chứ, cô nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Diên Dũng bước về phía trước nở nụ cười, đưa tay ra bắt tay với Tể tướng nước F kia, trên người toát ra khí thế hào hùng, cô có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt của một vị vua.
Anh đang nói tiếng nước F.
Cô nghe không hiểu câu nào cả.
Thẩm Diên Dũng biết tiếng nước F từ khi nào vậy, nhìn họ cười cô cũng cười theo, dù sao cũng không làm sai.
Phu nhân Tể tướng đã tặng cho Hoa Tiên một món quà.
Hoa Tiên cũng nói tiếng nước F và đưa quà cho Nam Cung Nguyệt ở bên cạnh.
“Vào ngồi đi.” Thẩm Diên Dũng nói tiếng phổ thông, câu này cô hiểu.
Nước A có văn hóa dùng bữa rất mạnh mẽ, ví dụ chủ nhà của bữa tiệc ngồi ở vị trí đối diện cửa, khách khứa quan trọng nhất ngồi ở phía tay phải của chủ nhà, vợ của chủ nhà ngồi ở vị trí trước cửa.
Lưu San là trợ lý nên ngồi ở bên tay trái của Thẩm Diên Dũng.
Dưới gầm bàn, Thẩm Diên Dũng lại nắm lấy tay cô lần nữa...