Chương 288: Tâm Thanh Tịnh, Mắt Tinh Tường, Trải Qua Đau Thương, Càng Giàu Tình Cảm
Cô quay về đi ngủ.
Trần Bình quan mới lập uy, vụ án này lại khác với bình thường, cả đêm anh đều không ngủ, xin lệnh lục soát, tự mình đi tìm khuyên tai, và cả điện thoại.
Bạch Nguyệt ngủ tới khi tự tỉnh giấc, xem giờ, đã là 7 giờ sáng, trong đâu có chút hỗn loạn, ngồi ngây người trên giường 3 phút, dần dần, quay về hiện tại.
Chỉ cần còn sống 1 ngày, cuộc sống vẫn cần tiếp tục.
Cô lần lượt đánh răng, rửa mặt, cột cao tóc, thay bộ quần áo màu tím đậm, lấy phiếu ăn sáng đến nhà ăn trong khách sạn ăn sáng.
Vừa đi vào, cô liền nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngồi gần ở cửa sổ.
Anh lấy 1 miếng sandwich, một cốc sữa bò, một quả trứng gà, chậm rãi ăn.
Ánh nắng từ ngoài cử sổ lọt qua khe cửa chiếu lên người anh, tạo thành vầng quang mờ ảo, mới mấy ngày không gặp, ngờ như đã cách một đời.
Anh ngông nghênh thoát tục, cô lại chỉ như hạt muối bỏ biển.
Người từng cùng đi qua biển xanh vô bờ, giờ gặp nhau lại như người dưng nước lã.
Cô lấy salad gà, một chút rau, một bát mì, rót một cốc sữa đậu, ngồi vào một góc.
Thực ra, cô vẫn khá tò mò, sao anh lại đến thành phố Kim Nguyên, còn ở cùng một khách sạn với cô.
Là vì cô ở đây, nên theo đến sao?
Nghĩ nghĩ thấy không có khả năng, nếu anh đã lựa chọn kết hôn với người phụ nữa khác, với những gì cô hiểu về anh, anh là người có trách nhiệm như thế, sẽ không còn dính líu gì với cô.
Vì thế, là vì chuyện bảo tàng sao?
Đúng lúc, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như thế, không nói gì, không có ý chào hỏi, dường như, hai người cách trăm sông ngàn núi.
Trước kia, cô rất thích thơ cổ, đặc biệt là lúc cấp 2, đối với những bài thơ văn nhã, dường như đến mức mê muội.
Cô thuộc lòng tất cả các câu thơ mà cô thấy có ý cảnh và mỹ cảm, cả thời thanh xuân, cô cũng từng biết chơi, chuyện thích làm nhất là chắp vá lung tung.
Lúc này nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, trong đầu xẹt qua vài câu: Hai người sống chết mịt mờ, không suy nghĩ, không lời thê lương, nếu có gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau, tâm thanh tịnh, mắt tinh tường, trải qua đau thương, càng giàu tình cảm.
Bạch Nguyệt rũ mắt, bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Cố Lăng Kiệt ăn xong trước cô, cũng không đến chào hỏi, trực tiếp rời đi.
Giữa hai người, dường như sẽ không còn xuất hiện cùng nhau nữa.
Trái tim cô có chút đau, kéo theo khóe mắt cũng cay cay ươn ướt, cúi đầu, không để ai thấy rõ cảm xúc bản thân lúc này, tất cả đau khổ đều đè chặt nơi trái tim.
Cô nghĩ tới cổ đại, rất nhiều trường vì chung chí hướng mà trở thành bạn bè, nam nhi chí ở tứ phương, thời đó, không có điện thoại, không có nơi ở cố định, xa nhau, chính là tới chết cũng không gặp lại, một khi chia xa, nhà văn nhà thơ cũng viết ra bao thơ ca cực kì thống khổ.
Mà nay, có điện thoại, có mạng, tình cảm chân thành tha thiết như người xưa không còn nữa, đến tình cảm cũng chỉ là giả tạo mà thôi.
Được rồi, cô thừa nhận, cô đau buồn, loại đau buồn này còn lớn hơn trong tưởng tượng, muốn khóc lên, lại không có lý do để khóc.
Đây mới là bình thường, là đúng đắn, đường ray cuộc đời, không phải sao?
Bạch Nguyệt ăn thức ăn trước mặt, ăn hết sạch, nhưng trong lòng đau đớn thì sao? Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Không thể khóc ra, chỉ có thể lắng đọng trong tim, lắng đọng, lắng đọng mãi.
Cô đứng dậy, đi về phía sảnh lớn, chuông điện thoại liền reo lên.
Cô thấy là Trần Bình, nghe máy: “Xin lỗi, có phải tôi muộn rồi không?”
Tâm trạng Trần Bình rất tốt: “Thời gian làm việc của cô vốn là tự do, sao có thể nói sớm muộn được chứ? Báo cho cô một tin tốt, quả nhiên trên hoa tai tìm được dấu vân tay, ngoài dấu vân tay của bố Trương Thu Hà, còn có của hung thủ, thông qua so sánh đối chiết, đã tìm được hung thủ rồi.”
“Mới sáng sớm đã nghe được tin như này, khiến tâm trạng người ta cũng tốt lên. Giờ Lã Minh không sao rồi chứ?” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Không sao rồi, sáng hôm nay cậu ta đã về nhà rồi, phó thống đốc Lã rất vui, trưa nay còn mời chúng ta ăn cơm, cô đến cục, hay là trưa tôi qua đón cô?” Trần Bình hỏi.
“Giờ tôi đến cục, dù sao vẫn chưa bắt được hung thủ.”
“Ừ, tôi chờ.” Trần Bình trầm giọng nói 2 chữ.
Từ ‘tôi chờ’ này, rất hay, chỉ là, không phải người kia nói ra, liền không cảm thấy tim đập nhanh như thế.
Lúc Bạch Nguyệt đến cục cảnh sát, Trần Bình đã ở đó rồi, đang ngồi lướt web trước máy tính.
Cô gõ cửa phòng làm việc.
Trần Bình nhìn về phía cô, nở nụ cười: “Mời vào.”
Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện anh: “Hung thủ là ai thế?”
“Hung thủ là Trương Vân, vợ chồng bọn họ là tội phạm truy nã trên mạng, trước kia từng mở khách sạn, trong 3 năm sát hại 13 khách hàng, trong đó có 8 nam 4 nữa, còn có một đứa trẻ, trong số các nạn nhân nam, hai người là cảnh sát, tố chất tâm lý quả nhiên rất tốt, thủ đoạn cũng cực kì tàn nhẫn.” Trần Bình xoay máy tính cho Bạch Nguyệt xem: “Bọn họ quả thật là ‘quán đen’ danh đúng với thực.”
Bạch Nguyệt nhìn báo cáo liên quan đến đôi vợ chồng này, cứ cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng lắm: “Anh cảm thấy bọn họ không phải là hung thủ?”
“Trước kia bọn họ đều là kẻ tùy tiện giết người, hơn nữa, vì nơi ở không lưu lại thông tin, nên giết người cũng không có quy luật gì.” Trần Bình suy đoán.
Bạch Nguyệt không nói gì.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một nhân viên cảnh sát đo vào, báo cáo với Trần Bình: “Cục trưởng Trần, đã tìm thấy hung thủ rồi, bọn họ đã uống thuốc độc tự sát trong phòng thuê, còn viết di thư, và cả quá trình giết hại cả nhà Trương Thu Hà.”
“Tự sát rồi?” Trần Bình cũng rất nghi ngờ.
“Giờ video đang ở trong tay anh sao?” Bạch Nguyệt hỏi Trần Bình.
“Có, điện thoại cũng tìm được rồi.”
“Đưa điện thoại cho tôi xem xem.” Bạch Nguyệt nói với Trần Bình.
Sắc mặt Trần Bình có chút lạ thường, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Có chút… khó coi.” Trần Bình đánh tiếng trước, đưa túi zip có chứa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
“Anh cảm thấy tôi sẽ sợ? Yên tâm, không nhát gan như thế, trước khi là bác sĩ tâm lý, tôi là bác sĩ khoa sản, ngày nào cũng giải phẫu cho bệnh nhân.” Bạch Nguyệt đón lấy điện thoại, mở video.
Lúc thấy cảnh bên trong, quả thật cô cũng không thoải mái.
Một hung thủ đeo mặt nạ dùng dao kề vào cổ Trương Thu Hà, cưỡng bức cô ta.
Trong phòng, cả nhà Trương Thu Hà đều ở đó.
Hắn ta lại khiến bố Trương Thu Hà cũng…, sau đó khiến bố cô ta tiêm chất sát trùng 984.
Hung thủ nói thế này: “Ông không muốn cảnh sát thông qua kiểm tra tinh dịch trong cơ thể con gái ông, cho rằng ông là hung thủ chứ?”
Bố Trương Thu Hà cầu xin: “Xin các người bỏ qua cho chúng tôi đi, trong ngân hàng chúng tôi còn gần 180 triệu, nếu các người muốn, bỏ qua cho vợ con tôi, tôi sẽ đưa hết cho các người.”
Hung thủ cười cuồng vọng: “180 triệu sao? Hahaha, vậy phải xem biểu hiện của ông rồi.”
Bố Trương Thu Hà bị một tên hung thủ khác đưa vào nhà tắm, hung thủ đó là nữ, ép bố Trương Thu Hà quan hệ với cô ta…
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!