Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 750: Ký Ức Quá Sâu, Làm Thế Nào Quên Được​




CHƯƠNG 750: KÝ ỨC QUÁ SÂU, LÀM THẾ NÀO QUÊN ĐƯỢC
Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước mặt đứa trẻ.
Đứa trẻ trông rất xinh xắn, đôi mắt to màu xanh lam, lông mi rất dài, gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, mềm mại giống như một con búp bê vậy.
Chỉ là ánh mắt của đứa trẻ đỏ hoe, nhìn Bạch Nguyệt với vẻ rất đề phòng, môi mím lại và không hề cử động, cũng không nói gì.
Tích bảo những người khác tạm thời rời khỏi phòng.
Bạch Nguyệt liếc nhìn về phía trước cửa sổ, thấy viện trưởng còn ở đó.
Cô cười, lấy năm viên kẹo từ trong hộp kẹo ra và hỏi đứa trẻ: “Ở đây có năm viên kẹo, vị táo, vị dưa hấu, vị ô mai, vị nho, vị chanh, cháu thích cái nào?"
Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, thấy Bạch Nguyệt vô hại mới cẩn thận cầm lấy vị nho.
Bạch Nguyệt nhận lấy viên kẹo trong tay đứa trẻ và bóc vỏ rồi đưa lại.
Đứa trẻ bỏ vào trong miệng.
Bạch Nguyệt cũng cầm từ trong hộp kẹo ra một cái kẹo hoa quả vị nho và ngậm ở trong miệng, thuận miệng hỏi: "Cháu có nhớ ba không?"
Đứa trẻ nhìn về phía Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ba sớm lên thiên đường rồi."
"Hôm qua cháu không gặp ba sao?" Bạch Nguyệt hỏi tiếp.
Đứa trẻ lắc đầu: “Là hôm kia, cháu thấy dường như là ba, ba dẫn cháu đi mua hamburger, ăn một lúc rồi cháu lại ngủ thiếp đi. Khi cháu tỉnh lại..."
Mắt đứa trẻ đỏ hoe, nước mắt lập tức tuôn ra: “Mẹ, cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ cơ."
Đứa trẻ nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Mẹ, mẹ..."
Bạch Nguyệt nhìn dáng vẻ bất lực của đứa trẻ mà trong lòng cũng có chút chua xót.
Đứa trẻ mới có một hai tuổi, có lẽ bây giờ còn chưa biết mình đã là cô nhi.
Bạch Nguyệt lấy một hộp kẹo từ trong túi ra, lắc lắc, trong hộp phát ra âm thanh.
Đứa trẻ bị âm thanh thu hút, nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đưa cái hộp cho đứa trẻ: “Chỗ này của cô có một hộp kẹo hoa quả, đều cho cháu ăn hết. Cháu ngoan, được không?"
Nước mắt của đứa trẻ vẫn treo bên khóe mắt, cầm lấy kẹo hoa quả trên tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không đưa cho đứa trẻ mà mỉm cười nói: "Cháu trả lời cô mấy câu đã, có được không? Ngoại trừ mẹ, bà ngoại, ông ngoại ra, cháu thích ai nhất?"
Đứa trẻ suy nghĩ một lát: “Cháu thích nhất là chú Jay, chú ấy có rất nhiều đồ chơi, còn cho cháu rất nhiều nữa."
"Ngoại trừ chú Jay thì sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
Đứa trẻ lắc đầu, lấy kẹo trên tay của Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt cho cậu ta và nói với bên ngoài: "Gọi đứa trẻ năm tuổi qua."
*
Trợ lý bế đứa trẻ đi. Chỉ lát sau, cô ta dẫn theo cậu bé năm tuổi qua.
Cậu bé nổi giận đùng đùng, ngang ngược nhìn Bạch Nguyệt mang theo sự căm hận, trong mắt đầy sát khí.
Bạch Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cháu đừng sợ, dì sẽ không làm hại cháu. Dì là bạn tốt của mẹ cháu. Mẹ cháu bảo dì tới hoàn thành một tâm nguyện của cháu có liên quan tới ăn, cháu muốn ăn gì?"
"Dì thật sự là do mẹ cháu phái qua à?" Cậu bé không tin nói.
"Chúng ta đi lên trên xe của dì nói chuyện, được không?" Bạch Nguyệt đi phía trước và kéo cửa ra.
Viện trưởng cản ở trước mặt Bạch Nguyệt: “Cô muốn dẫn nó ra ngoài à, không tốt lắm đâu. Dù sao, chúng tôi cũng cần phải quản lý, phá hỏng quy định sẽ không tốt."
"Phá hỏng quy định nào?" Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô ta và hỏi, ánh mắt chớp động, còn sắc bén như tia laze vậy.
"Đứa trẻ trong cô nhi viện không được ra ngoài, bằng không sẽ trở nên ngang bướng." Viện trưởng kiên trì nói.
"Tích, anh gọi điện thoại cho Cục trưởng, bảo Cục trưởng liên hệ với Thống đốc bang, lại bảo Thống đốc bang gọi điện thoại cho viện trưởng hỏi thử, liệu tôi có thể dẫn một đứa bé ra ngoài ăn cơm rồi về hay không." Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
Viện trưởng chột dạ: “Cái đó, vậy các người lén đi, không nên để những đứa trẻ khác nhìn thấy."
"Neil, sau khi rời khỏi đây đừng nói chuyện lung tung, không cần gây rối loạn, nếu không người bạn nhỏ của cháu sẽ gặp xui xẻo đấy." Viện trưởng cảnh cáo đứa trẻ.
Bạch Nguyệt mỉm cười, nhìn chằm chằm vào viện trưởng.
Từ sự khẩn trương của trợ lý, phản đối mạnh mẽ cùng và cảnh cáo của viện trưởng, cô dám xác định, cô nhi viện này có bí mật không thể cho ai biết.
"Đi thôi, Neil." Bạch Nguyệt đi ở phía trước.
Neil cúi đầu và mím môi, đi theo phía sau Bạch Nguyệt.
"Neil, cháu muốn ăn gì?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Cháu muốn ăn hamburger." Neil nói.
"Được, bây giờ cô lại dẫn cháu đi." Bạch Nguyệt mỉm cười nói và nhìn về phía Tích: “Tích, anh làm giúp tôi một chuyện..."
*
Bạch Nguyệt lên xe, đưa cho Neil một hộp kẹo hoa quả, hỏi như trò chuyện việc nhà vậy: "Cháu không thích viện trưởng à?"
"Cháu rất không thích cô ta." Neil nói với vẻ khẳng định, gương mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
"Vì sao vậy?"
"Cô ta thường đánh cháu, mắng cháu, hơn nữa không cho chúng cháu ăn cơm. Còn nữa, cô đánh chết Dirk, cháu tận mắt nhìn thấy." Neil thở hổn hển nói.
"Dirk?"
"Anh ấy là một đứa trẻ mười hai tuổi, thường chăm sóc cháu, chỉ có anh ấy len lén cho cháu ăn cơm, nhưng anh ấy không biết nói chuyện. Cũng bởi vì anh ấy cho cháu ăn cơm nên đã bị viện trưởng đánh chết." Neil oán hận nói.
"Tích, tôi cảm thấy anh cần phải điều tra viện trưởng này." Bạch Nguyệt nói với Tích.
"Được, sau khi trở về tôi sẽ làm ngay."
Bạch Nguyệt khẽ xoa đầu Neil: “Dì giúp cháu."
Neil nhìn về phía Bạch Nguyệt với vẻ mặt ôn hòa hơn: “Cảm ơn."
"Neil, cháu có biết một chú Jay không?" Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Cháu có biết, trước đây chú ấy thường cho cháu rất nhiều đồ chơi, nhưng sau khi mẹ xảy ra chuyện thì chú ấy không xuất hiện nữa." Neil đau lòng nói.
"Cháu còn nhớ dáng vẻ của chú ấy thế nào không?"
"Chú Jay là một thằng hề có mái tóc năm màu rực rỡ, mũi đỏ chót, còn có cái miệng thật lớn."
"Các cháu đã gặp mặt mấy lần vậy?"
Neil mím môi, do dự một lát mới nói: "Cháu đã hứa với chú Jay là sẽ không nói rồi. Chú Jay rất tốt với cháu, mua cho cháu rất nhiều đồ chơi, còn đưa cháu đi ăn ngon."
"Nhưng chú Jay đã lâu không xuất hiện, chú ấy có thể bị ốm, có thể không tìm được cháu, dì muốn giúp cháu." Bạch Nguyệt xoa đầu Neil, ôn hòa nói.
Neil bị thuyết phục: “Chú Jay thường xuyên đến trong nhà cháu. Khi trong nhà không có những người khác, chú ấy lại tới, chú bảo đây là bí mật giữa chúng cháu và chú ấy, cháu không nói với một ai cả."
"Neil, cháu suy nghĩ thật kỹ xem, có phải chú ấy xuất hiện vào hai tháng trước khi ba cháu quay về đúng không?"
Neil lắc đầu: “Cháu không nhớ rõ."
"Vậy cháu có nhớ cảnh tượng lần đầu tiên các cháu gặp mặt không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Mẹ dắt cháu đi tới trung tâm thương mại thì va phải chú Jay, chú ấy phát cho cháu đồ chơi, cho mẹ hoa hồng. Sau đó qua vài ngày, chú Jay lại tìm tới cháu và cho cháu đồ chơi, còn giao hẹn với cháu, chỉ cần không nói cho bất kỳ ai, chú ấy lại cho cháu thêm đồ chơi. À, đúng rồi, cứ ba ngày chú ấy lại qua một lần, mỗi lần đều cho cháu một món đồ chơi. Cháu tổng cộng nhận được 7 món đồ chơi." Neil nói.
Bạch Nguyệt hiểu rõ: “Bây giờ những món đồ chơi đó đang ở đâu?"
Neil lắc đầu và mắt đỏ lên: “Đồ chơi đều không còn. Mẹ, ông nội, bà nội cũng không còn.”
"Cháu lớn lên ngoan ngoãn, cố gắng đọc sách, học tập kỹ năng rồi sẽ lại có người thân thôi." Bạch Nguyệt trấn an.
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa hàng MacDonald, Bạch Nguyệt mua cho cậu bé đủ hamburger.
Khi bọn họ từ trong cửa hàng MacDonald đi ra, một chiếc xe con lao thẳng về phía cô.
Bạch Nguyệt dừng lại không hề động đậy, trong đầu hiện lên một cảnh tượng ngắn, hình như đã từng có chiếc xe muốn đụng vào cô, sau đó có người đàn ông xuất hiện, cứu cô.
Cô không nhớ nổi dáng vẻ của người đàn ông này, nhưng trước ngực đột nhiên đau đớn.
Cô ấn tay lên ngực cố làm cho nó bớt đau, không có sức lực đâu để ý tới chiếc xe đang lao thẳng về phía mình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK