Chương 254: Mọi Người Công Kích, Không Thể Đáp Trả, Chỉ Đành Trốn Tránh
CHƯƠNG 254: MỌI NGƯỜI CÔNG KÍCH, KHÔNG THỂ ĐÁP TRẢ, CHỈ ĐÀNH TRỐN TRÁNH
Cả người Bạch Nguyệt khẽ run, vô thức xoay người, Tô Khánh Nam nắm lấy cánh tay cô, không để cô rời đi.
Nhất thời Bạch Nguyệt cảm thấy áp lực cực lớn đèn lên thân mình.
Cô không muốn đối diện với Cố Lăng Kiệt, cũng không muốn đối diện với người nhà anh.
Có thể đoán ra, bọn họ sẽ nói cô ra sao, cô sợ bản thân sẽ phát bệnh ở đây.
Cô sĩ diện, cực kì cực kì giữ thể diện.
Cô dường như dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tô Khánh Nam, lắc đầu, cả người đều run run ‘để tôi đi’.
Tô Khánh Nam không những không để cô đi, mà còn ôm lấy vai cô, cùng nhau đi vào.
Cô tiến lùi không được, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt tay thành quyền.
Bạch Nguyệt à, Bạch Nguyệt, tuyệt đối không được phát bệnh.
Cô không muốn bị coi là đồ thần kinh, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, cô rất sợ.
Dường như cả thế giới này, chỉ có một mình cô, đối mặt với sóng to gió lớn, không có ai cứu cô, càng ở thêm một giây, càng cảm thấy khủng hoảng.
Cô không chịu được áp lực tinh thần lớn như vậy, thà rằng trốn đi còn hơn.
Cô lùi về sau, nhưng sức của Tô Khánh Nam rất khỏe, cô căn bản không thoát ra được, bị cưỡng ép đẩy về phía trước.
Cô rũ mắt, không dám nhìn ai.
“Cố Lăng Kiệt, thanh giả tự thanh, tôi tin anh nhất định có thể ra ngoài.” Tô Khánh Nam ân cần nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rũ mắt, cô không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không muốn cảm nhận, cứ như vậy, dần dần làm trống rỗng chính mình.
“Lăng Kiệt nhà chúng tôi khẳng định thanh giả tự thanh, có những người, ham tiền tài phú quý, chỉ hám lợi, có phải thất sách rồi không?”
“Bạch Nguyệt cô sao vậy? Lại làm hòa với Tô Khánh Nam rồi?” Tô Tiểu Linh nghi ngờ nói, nhìn hận ý trong mắt Cố Lăng Kiệt, cô không hiểu.
Hùng Đại Ninh thấy Tô Khánh Nam ôm lấy vai Bạch Nguyệt, không bình tĩnh nổi, chỉ Bạch Nguyệt mắng: “Đây là có chuyện gì? Đôi giày rách này, một hồi ở với người đàn ông này, lát sau lại bám theo người đàn ông khác, ti tiện đến mức ai ai cũng biết rồi, nếu con muốn cô ta làm con dâu mẹ, liền coi như mẹ không có đứa con trai như con.”
“Mẹ, mẹ hiểu nhầm tiểu Nguyệt rồi, từ đầu tới cuối người cô ấy yêu chỉ có con.” Tô Khánh Nam cười tà mị nói, nắm chặt lấy tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hồi thần, nhìn về phía Tô Khánh Nam.
Vừa rồi, bọn họ nói gì, một câu cô cũng không nghe thấy.
Trong lòng, lộp bộp một tiếng.
Lẽ nào, cô đã giống mẹ, đã không cảm nhận được bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?
Cô muốn đi, cô không thể ở lại đây: “Tôi có chút chuyện, muốn đi trước.”
“Tiểu Nguyệt, đừng sợ, em là người phụ nữ của anh, anh sẽ bảo vệ em, nhưng người này ngẩng đầu không thấy cúi đầu mà xem, trốn tránh cũng không phải là cách hay.” Tô Khánh Nam mỉm cười.
Cô lại cảm thấy nụ cười này như giấu dao vậy.
“Khánh Nam, con điên rồi, loại phụ nữ này mà con còn muốn?” Hùng Đại Ninh cực kì mất bình tĩnh.
“Mẹ, người tiểu Nguyệt yêu thật sự là con, giờ con cực kì chắc chắn, con đồng ý giữ cô ấy lại bên mình, cũng cũng không muốn lật lọng, sau này mẹ đừng cứ nhằm vào tiểu Nguyệt nữa, nhằm vào cô ấy, mẹ sẽ khiến con khó xử.” Tô Khánh Nam trực tiếp nói với Hùng Đại Ninh.
Hùng Đại Ninh vậy mà không thể đáp lời, nhưng vẫn cực kì tức giận, nhấc cốc rượu vang trên bàn, trực tiếp hất lên mặt Bạch Nguyệt: “Tiện nhân, mặt mũi nào mà dám đến đây?”
“Mẹ, mẹ khiến cô ấy khó xử chính là khiến con khó xử.” Tô Khánh Nam đi lấy giấy thấm lau mặt cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thấy ánh mắt khinh bỉ của bọn họ.
Cô không dám nhìn Cố Lăng Kiệt.
Nếu cô phát bệnh ở đây, bọn họ khẳng định càng coi thường cô, chán ghét cô, nói không chừng còn nhốt cô trong bệnh viện tâm thần.
“Xin lỗi, tôi đi trước đây.” Bạch Nguyệt run run nói, xoay người, nhanh chóng chạy về phía trước.
Cô sợ Tô Khánh Nam đuổi theo, sợ bọn họ thấy cô xấu hổ.
Cô cứ thế chạy về phía trước, chạy mãi, chạy từ khi còn sáng trời tới khi tối om, từ lúc trời tối thui chạy tới khi có ánh sáng, cứ như vậy…
Tiếng còi bíp bíp bíp vang lên, cực kì vang.
Bạch Nguyệt trấn tĩnh lại, nhìn xe chở hàng trước mắt.
Cô đứng yên không động đậy.
Xe dừng trước mặt cô khoảng 10m.
Tài xế mắng lớn: “Thần kinh à? Có phải không muốn sống nữa không? Ấn còi nhiều như thế không nghe thấy sao? Cô không muốn sống nữa thì nhảy sông tự tử đi, hại tôi làm gì?”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Tài xế nhảy xuống xe, đánh giá Bạch Nguyệt một lượt, ánh mắt xẹt qua tia gian tà: “Cô muốn đi đâu? Sao có một mình ở đây thế?”
Bạch Nguyệt nhìn ra ý xấu của anh ta: “Tôi đến tìm người thân, đã hẹn rồi, ở ngay phía trước.”
“Người thân của cô không đến đón cô sao? Cô thân gái một mình ở đây nguy hiểm lắm. Nhà người thân cô ở đâu, tôi đưa cô đi.” Tài xế nói rồi trực tiếp kéo lấy tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt phòng bị hất tay tài xế ra: “Anh đừng chạm vào tôi, không cần anh tiễn, tôi đã gọi điện cho người thân rồi, lập tức sẽ đến đón tôi.”
Tài xế thấy xung quanh không có người, cưỡng ép ôm lấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nắm chặt lấy cạnh xe, không để tài xế mang cô lên xe.
“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng.” Bạch Nguyệt hét lớn.
Một chiếc xe con dừng trước mặt Bạch Nguyệt.
“Đừng nhúng tay vào, đây là chuyện vợ chồng tôi, ai cũng không được xen vào.” Tài xế ác độc nhìn người mới đến, nói.
“Tôi không phải vợ anh ta, anh ta nửa đường bắt người, anh hỏi anh ta có biết tôi tên gì không?” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
Tài xế xe con xuống xe, nhìn tài xế xe hàng nói: “Tôi là cảnh sát, hai người có phải vợ chồng không, rốt cuộc có quan hệ gì, cùng tôi về cục cảnh sát từ từ nói.”
Tài xế hàng thấy cảnh sát tới rồi, nhanh chóng đẩy Bạch Nguyệt ra, trèo lên xe chạy trốn.
Bạch Nguyệt bị đẩy ngã trên mặt đất.
Tài xế xe con muốn chụp lại biển số xe xe chở hàng, biển số xe toàn màu đen, không nhìn rõ.
“Cô không sao chứ?” Tài xế xe con hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã cứu giúp.”
Bạch Nguyệt muốn lấy danh thiếp, lại phát hiện, túi trên người cũng không còn.
Điện thoại, giấy tờ đều trong túi, thế nhưng, cô không nhớ chút nào, sao túi lại không thấy nữa.
Bệnh của cô, dường như ngày càng nghiêm trọng.
Cô thật sự sợ hãi, căn bản không chống đỡ được 3 tháng nữa.
Cô không muốn, giống như mẹ mình, ăn uống vệ sinh đều trên giường, người khác còn phải nhìn bà qua lớp kính.
Cô không muốn sống nữa.
Đường Tiến Công cái gì, án thảm sát cái gì, bản đồ bảo tàng cái gì, cô căn bản không có năng lực xử lý.
Cô đến chuyện của bản thân còn không làm tốt.
Cô giống như sao chổi, ai đến gần cô, sẽ đen đủi.
“Người đẹp, người đẹp, có nghe thấy tôi nói không?” Tài xé xe con gọi.
Bạch Nguyệt dần dần quay qua nhìn anh ta: “Tôi không sao, cảm ơn đã cứu tôi, anh vui lòng để lại phương thức liên lạc, tôi sẽ đưa anh một chút gọi là cảm ơn.”