Chương 915: Em Là Người Phụ Nữ Của Tôi
CHƯƠNG 915: EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
Mục Uyển nhìn người bịt mặt đen không thay đổi vẻ mặt, không nhận ra rõ, họ do ai phái tới.
Bắt đầu từ khi cô bước tới nước M, cuộc chiến đã bắt đầu rồi.
“Tôi không đi thì có sao không?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Không được.” Người bịt mặt đen trả lời thẳng thừng.
Mục Uyển nhún vai: “Vậy lên xe thôi.”
Cô lên xe người đàn ông bịt mặt đen, người đàn ông bịt mặt đen cầm hành lý của cô, cứ như sợ cô chạy trốn, hai người bịt mặt đen kẹp cô ở giữa.
Cô cũng lười giãy dụa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, xe ngừng lại, Mục Uyển mở to mắt, xe dừng trước cửa lớn, bị kiểm tra
Chỗ này, không phải nhà họ Hạng, bảo vệ nghiêm như thế, chắc hẳn là nơi ở mới của Hạng Thịnh Duật .
Chỉ chố lát sau, xe được đi vào, ngừng lại trước một tòa biệt thự.
Người bịt mặt đen mở cửa xe.
Mục Uyển xuống xe.
Người bịt mặt đen cung kính gõ cửa.
“Vào đi.”
Người bịt mặt đen mở cánh cửa bên trong.
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật ngồi trước bàn ăn.
Anh ta mặc chiếc áo lót cao cổ màu be, chiếc quần binh thường màu cà phê, cộng thêm chiếc áo gió màu nâu nhạt, nhìn cô chăm chú: “Ngồi đi, chắc đói rồi, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối, chắc là em thích.”
Mục Uyển cũng không khách sáo, kéo ghế đẩu ra, ngồi đối diện anh ta.
Chiếc bàn rất dài, giữa họ cách nhau sáu mét.
Mục Uyển cúi đầu ăn cơm, biết Hạng Thịnh Duật đang đánh giá cô, thoải mái để anh ta đánh giá, cũng không nói gì. Im lặng giống như trong không gian này chỉ có mình cô.
“Livestream của em anh xem rồi.” Hạng Thịnh Duật mở miệng nói.
Mục Uyển không ngẩng đầu: “Nếu đã là livestream, là để người ta xem, , anh xem cũng không có gì lò lạ, kết quả này chắc nằm trong tầm khống chế của anh rồi nhỉ?”
“Chưa chắc em đã thất bại, chỉ cần em kiên nhẫn, người ủng hộ em rất nhiều.”
“Cho nên.” Mục Uyển tạm dừng, từ từ nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, nhìn thẳng anh ta: “Cuộc hôn nhân này, chính tôi phải ly dị, anh có tin không?”
“Vì sao chứ, vợ Tổng thống cũng chẳng phải ai có thể làm được, vì thân phận đó mang đến cho em không ít vinh dự và sự tiện lợi, em không nên bỏ qua nó dễ dàng như thế.”
Mục Uyển hơi cong khóe môi: “Tôi nhớ rõ đã nói với anh, tôi với Hình Thiên chưa từng có cuộc sống vợ chồng, tôi đã từng nghĩ, ở trong cái nhà giam đẹp đẽ, không bằng chết đi sống lại.”
“Hình Thiên không phải sắp xếp cho em ra nước ngoài sống sao? Chắc anh ta cho em đủ tiền chứ, cho em một lần nữa có cuộc sống mới, chứ không phải để em quay về nước M một mình.” Hạng Thịnh Duật suy tư nói.
Mục Uyển cầm chén rượu vang đỏ trên bản, nhẹ nhàng đong đưa: “Anh ta với tôi chưa từng sống cuộc sống vợ chồng, anh cho là anh ta có bao nhiêu tình cảm với tôi chứ, giúp tôi sắp xếp đường lui, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Vì sao phải về nước M, hẳn là em rõ nhất, em quay về, Hạng Chi Thu sẽ không bỏ qua cho em.”
Mục Uyển nhấp ngụm rượu đỏ, không nhanh không chậm hỏi ngược lại: “Anh mời tôi tới dùng cơm, là muốn biết vì sao tôi về nước à?”
“Thực ra, tôi cũng muốn bảo vệ em một mạng, trước khi tôi đến, người Hạng Thu Chi mua chuộc đã ở trên đường, nếu cô ấy về trước, em đoán sẽ sẽ thế nào?”
“Nói chuyện với anh, lúc nào tôi cũng cảm thấy mệt chết đi được, từng câu anh nói là một cái bẫy, đến khi tôi chui vào, anh nói chuyện rất quan tâm, lo lắng cho tôi, muốn tôi đi đoán, cân nhắc, phán đoán, sau đó anh lại nói anh thích tôi, tôi cũng không nhìn ra nổi tại anh thích tôi chỗ nào, anh không phải muốn biết cô ta đón tôi về trước tôi sẽ thế nào à? Đơn giản lắm, tôi nghĩ người cô ta chắc ở cửa lớn của anh, sau khi ăn xong, sau khi tôi rời khỏi đây, cô ta tự nhiên sẽ đón thay tôi đi, anh sẽ nhanh chóng biết là như thế nào thôi mà ha?” Mục Uyển một hơi uống sạch rượu trong ly, đặt chiếc ly chân dài xuống.
“Em không sợ chết đúng không, hay là một lòng về nước tìm cái chết?” Hạng Thịnh Duật nheo mắt hỏi, trong mắt hiện lên màu xám.
Mục Uyển cong môi: “Là tôi chết, hay là cô ta chết, anh sẽ nhanh biết thôi, tôi ăn no rồi, phải đi đây.”
“Uyển Uyển. Tôi muốn cứu em.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
“Vậy lấy tôi đi, tôi gả cho anh, với địa vị anh bây giờ ở nhà họ Hạng, không ai dám động vào tôi.” Mục Uyển không thay đổi vẻ mặt nói, trong mắt mang theo sự khẳng định.
Hạng Thịnh Duật dã tâm bừng bừng, có mục đích của anh ta, anh tã sẽ không lấy cô.
“Tôi sắp lấy mợ chủ Lan Trữ làm vợ, nếu em đồng ý, biệt thự này tôi tặng cho em, em ở lại bên tôi, tôi bảo vệ em cả đời chu toàn.” Hạng Thịnh Duật hứa hẹn nói.
“Vậy có phải ngủ cùng không?” Mục Uyển hỏi trắng ra.
“Em là người phụ nữ của tôi.”
Mục Uyển nở nụ cười, tay trái chống cằm, liếc nhìn Hạng Thịnh Duật : “Làm tình nhân không công khai của anh, cho tôi thời gian ba tháng suy nghĩ cho kỹ đã.”
Hạng Thịnh Duật cảm thấy cô không giống với trước kia, trước kia cô thông minh, nhưng có ý nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, giờ vẫn thông minh như trước, nhưng anh ta không thể nhìn mặt đoán ra ý nghĩ của cô.
“Trong ba tháng, em có thể ở chỗ tôi, tôi cam đoan, không ai có thể làm em bị thương.”
“Sợ bị thương, tôi đã không quay về, thật ra, tôi vẫn muốn gặp dì, năm năm rồi, dì ấy vẫn không có tiến bộ, ngoại trừ gây chuyện thị phi, vẫn cứ gây chuyện thị phi, ông nội đã rầu chết rồi.” Đôi mắt Mục Uyển sáng rực nói.
Giảo hoạt như chú cáo.
“Rốt cuộc vì sao em về nước?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển cười đứng dậy: “Không muốn để cuộc sống biến thành bình thường vô vị, tôi phải đi rồi, phiền anh cho người đưa tôi tới cửa là được.”
“Uyển Uyển, đừng túy hứng nữa, tôi biết em lần này bị người vu oan trong lòng không cam, nhưng chuyện đã thế, em nên lo lắng cho sau này, chứ không phải bốc đồng tự mình hủy diệt.” Hạng Thịnh Duậtnói.
“Sẽ lo lắng cho sau này tôi sống tốt mà, yên tâm đi, tôi đã trải qua cuộc sống khổ nhiểu như vậy rồi, cũng nên khổ tận cam lai.” Mục Uyển cười nói, xoay người, nhìn cửa sổ bên ngoài: “Tôi phải đi rồi, nếu không đi, trời tối mất, tôi lại càng không rõ đường về nhà.”
Hạng Thịnh Duật tiến lên, ôm eo Mục Uyển, kéo cô vào ngực, trong mắt hiện sự thương tiếc: “Sau này chỗ tôi này, là nhà của em.”
Mục Uyển tựa lên người anh ta, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mới trước đây, anh thường nói với tôi, chỗ này không phải nhà của tôi, mời tôi cút ra khỏi nhà anh.”
“Đó là lúc nhỏ không hiểu chuyện thôi, em còn ghi thù đến bây giờ.” Giọng Hạng Thịnh Duật ngắt ngứ nói.
“Anh cố ý phá hủy bình hoa ông ngoại thích nhất rồi đổ oan tôi làm, người làm lo lắng anh bị phạt, không chịu nói ra tình hình thực tế, tôi nói với ông ngoại là anh làm, ông ngoại hiểu anh rõ nhất, cũng tin anh nhất, nhận định là tôi làm, bắt tôi đứng rồi đánh, đâu phải như người nhà họ Hạng, mẹ tôi cũng mặc tôi, chỉ mong tôi chết, ba tôi nhặt tôi về.” Mục Uyển nhẹ giọng nói, nói không hề có cảm xúc, giống như đang nói câu chuyện cũ của người khác.
“Khi đó thành tích học tập của em môn nào cũng giỏi hơn tôi, tôi lo ông ngoại coi trọng em vượt qua tôi, sau chuyện đó qua đi, tôi xem messenger “hongcha866”, càng xem nhiều tiểu thuyết hay hơn! Chuyện trong quá khứ tôi không nói nữa, sau này, em là người phụ nữ của tôi, còn chúng ta chắc chắn sẽ thông minh hơn em và tôi.” Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô, hôn lên mặt cô……