Chương 147: Chúng Ta Từng Ngủ Với Nhau
CHƯƠNG 147: CHÚNG TA TỪNG NGỦ VỚI NHAU
Cố Lăng Kiệt đã nói như vậy rồi, cô còn cưỡng cầu nữa, cảm giác như đang nghi ngờ nhân phẩm của anh.
Anh sẽ càng tức giận hơn nữa.
Cô dứt khoát, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn rất nôn nóng.
Cái loại nôn nóng ấy, là sự không yên tâm với nỗi sợ chưa biết và vượt ngoài những phán đoán của bản thân.
Điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, là Lưu San, nhanh chóng bắt máy.
“Tiểu Bạch, cậu giờ đang ở đâu thế? Mình trốn việc ra ngoài rồi, mình đến đón cậu, mưa to quá.” Lưu San trượng nghĩa nói.
Bạch Nguyệt như cá gặp nước, nói: “Mình giờ đang đến Biệt uyển Lam Thiên, mình ở đó, lát nữa cậu đến Biệt uyển Lam Thiên thì gọi điện cho mình.”
“Được rồi, chụt chụt, lát nữa gặp.” Lưu San hùng hùng hổ hổ ngắt điện thoại.
Bạch Nguyệt thoải mái thở dài một hơi.
Cố Lăng Kiệt không có biểu cảm gì, ánh mắt tối đi một mảng u ám.
Anh nhẹ tựa mây trôi nói với Trung tá Tống: “Loại mưa to này, rất thích hợp để rèn luyện ý chí của binh sĩ, mười phút sau, sắp xếp huấn luyện khẩn cấp, ngoài ra, để đảm bảo an toàn của chiến sĩ, gọi toàn bộ các bác sĩ y tá chờ lệnh ở phòng làm việc.”
Bạch Nguyệt: “…”
Cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt đang cố ý.
Tai anh tốt vậy sao?
Lẽ nào là nghe trộm cô và Lưu San nói chuyện ?
Có vẻ, anh biết quan hệ của cô và Lưu San rồi.
Cô không thể hại Lưu San.
“Đừng huấn luyện khẩn cấp nữa, rất nguy hiểm đó.” Bạch Nguyệt thấp giọng oán giận nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt thâm trầm, “Bây giờ bồi dưỡng năng lực phòng tránh nguy hiểm, là vì tương lai có thể sống sót trở về từ trong nguy hiểm. Chuyện trong quân ngũ của tôi, cảnh sát bạch muốn hỏi thêm sao?”
Bạch Nguyệt bị câu nói này chặn họng rồi.
Cố Lăng Kiệt bây giờ sao lại bụng dạ đen tối thế này?
Cô có chút giận dỗi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, Lưu San gọi điện thoại tới, “Shit, thật là, cái tên thủ trưởng biến thái kia, mưa to như này bắt binh sĩ đi huấn luyện khẩn cấp, mình còn phải qua đó, có chút tính người nào không vậy? May là năm đó cậu không cùng anh ta…”
Trong lòng bạch Nguyệt khẩn trương.
Cô không muốn Cố Lăng Kiệt biết những chuyện xảy ra trước đây giữa bọn họ, ngắt lời nói: “Chị San à, đừng gấp, cậu bận việc trước đi, dù sao mình cũng về rồi, cũng không chuẩn bị đi nữa, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp nhau.”
“Cũng chỉ có thể như vậy, cậy không biết đấy, cái tên Cố Lăng Kiệt kia nghiêm khắc thế nào, ở trong quân khu, mình cũng không dám nói lớn tiếng, mình không nói nữa nhé, tối rồi liên lạc với cậu.” Lưu San bất đắc dĩ ngắt điện thoại.
Bạch Nguyệt còn chưa cất điện thoại, Cố Lăng Kiệt quay người, một tay nắm lấy bên người cô, nhốt cô trong lồng ngực mình, ánh mắt tối tăm quan sát cô, “Năm đó may là cô không cùng tôi, câu này có ý gì?”
Mỗi chữ anh nói, hơi thở đều phả lên mặt cô.
Bạch Nguyệt cật lực khiến bản thân bình tĩnh.
Cố Lăng Kiệt đã nghe thấy rồi.
Cô phủ định, ngược lại giống như che giấu.
Cô hơi giương khóe miệng, “Nghĩa trên mặt chữ.”
“Chúng ta…” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên u tối, đánh giá cô, chậm rãi nhả từng chữ, “từng qua đêm sao?”
Bạch Nguyệt không ngờ anh trực tiếp hỏi cái này, nghiêng mặt đi, không để anh thấy ánh mắt của mình.
Cố Lăng Kiệt rõ rồi, ngữ khí bình tĩnh, “Xem ra đã từng ngủ với nhau rồi.”
Bạch Nguyệt không biết trả lời thế nào, lòng rối như tơ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Kích động là ma quỷ, kiến thức tâm lí học nói vớ cô, khi bộ não không thể suy nghĩ chính xác, và khi không biết phải trả lời thế nào, tuyệt đối không nên vì chột dạ mà trả lời lung tung.
Một lời nói dối sẽ luôn khiến người ra rơi vào vạn kiếp bất phục.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu của anh, “Kĩ thuật của thủ trưởng, không đủ khiến người khác nhớ lại.”
Cố Lăng Kiệt chau mày, nắm lấy cằm cô, nghiêm giọng nói: “Cô nói cái gì?”
“May là không cùng với anh, câu nói này không phải bao hàm ý rất thú vị sao? Đương nhiên, nếu như thủ trưởng tức giận, tôi sẽ sửa lại, kĩ thuật của thủ trưởng xuất quỷ nhập thần, khiến người khác khâm phục không bằng.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày càng chặt, nhìn vào vẻ mặt tươi cười vui vẻ của cô, trong lòng rất không thoải mái, thả cằm cô ra, ngồi thẳng lại, u ám nhìn phía trước.
Bạch Nguyệt xoa xoa mặt.
Cố Lăng Kiệt không nói gì nữa, không khí trên xe đông cứng lại.
Cô cũng không nói thêm gì nữa, sợ lộ ra mình đang chột dạ.
Thận trọng dè dặn, mới có thể sống lâu.
Cuối cùng cũng đến Biệt uyển Lam Thiên
Trung tá Tống mở ô, đi đến che cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt lạnh băng như trước, “Che cho cô ta.”
“Vâng.”
Trung tá Tống đi qua che cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt đi trong mưa.
Mưa rất to, xung quanh anh bao phủ một tầng nước mưa mờ mờ, lạnh lẽo mà cao quý.
Cô lại nhớ đến một câu: Mưa rơi khắp phố, anh đến từ biển khơi.
Trong lòng, có chút ấm áp, ánh mắt cũng ướt đi vài phần.
Cho dù anh mất đi trí nhớ, cho dù anh ngày càng lạnh lùng, cho dù, anh thay đổi rất nhiều, thế nhưng có những thứ, tồn tại trong máu thịt, ví như, Cố Lăng Kiệt mà cô quen thuộc, ngoài lạnh trong nóng.
Bạch Nguyệt thấy trong lòng có chút buồn phiền, quay mặt đi, hít sâu một hơi, giải tỏa tâm tình, sau đó mới đi cùng Trung tá Tống tới cửa biệt thự.
Cố Lăng Kiệt đã vào trước, ở ngoài cửa có vài đôi dép lê.
Dép lê đều là dép nam, cỡ dép rất lớn.
Điều này nói rõ, nơi đây, có lẽ cô là người phụ nữ đầu tiên đến.
Cho dù không phải, ở chỗ anh, phụ nữ rất ít đến.
Bạch Nguyệt rũ mắt, đi dép vào.
Cố Lăng Kiệt đang rót nước, không nhìn cô, không lạnh không nhạt hỏi: “Thích cà phê hay nước hoa quả?”
“Nước lọc là được rồi.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt đưa nước lọc cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mặt không biểu tình nhận lấy.
“Nói đi, phí khám bệnh cô lấy như thế nào?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng hỏi, thái độ đang làm việc công.
Bạch Nguyệt uống một ngụm nước, đặt cốc xuống, “Khi tôi ở Mĩ, một tiếng thu 2000 đô.”
“Hợp lí, một tháng tôi trả cô một lần, bây giờ bắt đầu đi.” Cố Lăng Kiệt bước về phía thư phòng.
Bạch Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, bây giờ thế này, rõ ràng về mặt kinh tế, công tư phân minh, cũng tốt.
Ít nhất, sẽ không nợ nần tình cảm của nhau.
Bạch Nguyệt đi theo anh vào thư phòng.
Thư phòng của anh rất sạch sẽ, gọn gàng.
Trên bàn có rất nhiều mô hình tàu chiến.
Sách của anh có rất nhiều loại.
Có một quyển lí luận quân sự đặt trên bàn, một cái bút kẹp ở giữa.
Xem sách, ghi chép lại, thói quen của anh vẫn không thay đổi.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện anh.
“Bắt đầu đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Anh cảm thấy anh có vấn đề gì?” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
“Trong ba năm nay, tôi thường nằm mơ, nội dung giấc mơ liên quan đến một người phụ nữ, tôi trước giờ chưa từng nhìn rõ hình dáng cô ấy, nhưng cô ấy luôn tồn tại, lúc đầu, tôi cho rằng là bạn gái của tôi, về sau tôi phát hiện không phải.” Cố Lăng Kiệt hoài nghi.
“Anh là sao phát hiện ra không phải?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Cô ấy rất đau khổ, đứt hơi khản tiếng.” Cố Lăng Kiệt nhìn tay Bạch Nguyệt, ánh mắt đen đi vài phần.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện