Chương 1167: Tất Cả Chỉ Vì Cô, Cái Gì Cũng Không Quan Tâm
CHƯƠNG 1167: TẤT CẢ CHỈ VÌ CÔ, CÁI GÌ CŨNG KHÔNG QUAN TÂM
Mục Uyển lấy làm lạ nhìn anh: "Anh cười cái gì?"
"Ừm." Hạng Thịnh Duật bị điểm danh, vẻ mặt hơi thay đổi: "Câu chuyện rất hay, có thể thử một chút."
Mục Uyển cảm thấy anh đang chế nhạo mình, cô nhìn về phía biển: "Bây giờ em đã biết tại sao Bạch Nguyệt muốn mua thuyền rồi."
"Em muốn mua à, trở về tôi sẽ mua một chiếc cho em, em thích chiếc này không? Tôi có thể tặng cho em chiếc tốt hơn của Bạch Nguyệt." Hạng Thịnh Duật nói.
"Em dùng cái lớn như thế làm gì, sự trống trải sẽ chỉ càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi." Mục Uyển nói xong, dựa vào trên xích đu: "Hình như em lại hơi buồn ngủ rồi, giờ là mấy giờ rồi?"
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ: "Bảy giờ mười lăm, đúng tám giờ sẽ xuất phát, hay là em cố gắng nhịn một chút được không, đợi lúc chín giờ hãy ngủ, 8 giờ sáng mai sẽ đến nước M, người của tôi sẽ tới đón.
"Anh cùng em ở trên một chiếc tàu mà không sợ có người đàm tiếu sao?" Mục Uyển nhắc nhở.
"Tôi sống vì bản thân, không sống vì người khác, nếu có người muốn đám tiếu tôi, khiến tôi không vui, thì tôi sẽ phế kẻ đó để cảnh cáo." Hạng Thịnh Duật thờ ơ nói.
"Ừ, em vẫn muốn ngủ một chút, có thể vì em ăn quá no, đến tám giờ anh hãy đánh thức em, được chứ?" Mục Uyển dịu dàng nói.
Khi cô nói như vậy, chắc chắn anh không đành lòng từ chối: "Vậy em hãy ngủ đi, đến tám giờ tôi sẽ gọi em."
"Vâng." Mục Uyển đi về phía giường, cô nằm dài trên giường, vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.
Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài, Sở Giản đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Có chuyện gì thế?"
"Bây giờ, Hình Thiên đang ở trong hoàng cung nước M, người của chúng ta báo cáo, họ đang bàn chuyện liên hôn." Sở Giản báo cáo.
Hạng Thịnh Duật bình tĩnh, nhíu mày, trào phúng nói: "Hoa Quan Lâm đúng là một kẻ vô dụng."
"Tiếp theo, chúng ta phải làm gì?"
"Cứ để họ vui vẻ đi, càng vui mừng, sẽ càng làm nhiều, khi không có cái gì mới càng té đau, bây giờ chúng ta cũng chẳng tổn thất gì, nhưng họ có nhiều thời gian hơn, không giây phút nào không lo mất đi, không phải chuyện xấu." Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nói.
"Chúng ta không hề làm gì sao?" Sở Giản không hiểu, nhướng mày, ánh mắt lóe lên.
Hạng Thịnh Duật liếc anh ta: "Đừng quên tại sao anh trai cậu bị bỏ tù, tự tung tự tác, thiếu chút nữa thua sạch, cậu chỉ cần nghe lệnh làm việc là được."
"Tôi cảm thấy cậu không ngăn cản Hình Thiên liên hôn là vì Mục Uyển." Sở Giản bất chấp nói.
"Cho nên?"
"Nếu Hình Thiên và Hoa Tĩnh Vinh liên hôn, vậy chúng ta muốn lật đổ họ sẽ rất khó, dù sao cũng là sự liên kết của những kẻ mạnh" Sở Giản đỏ mặt nói.
"Nếu cậu còn mạnh hơn sự liên kết của những kẻ mạnh, còn cần phải sợ hãi sao? Khi họ mắc sai lầm, chúng ta sẽ lập tức ra tay, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi, cậu vội gì chứ, cậu thiếu ăn hay là thiếu uống vậy?"
"Báo cáo, là thiếu thông minh." Sở Giản đứng thẳng báo cáo.
"Ai thiếu thông minh?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Tôi."
"Tránh ra một bên."
Sở Giản tránh sang một bên.
Hạng Thịnh Duật suy nghĩ một chút: "Nếu cậu chưa được ăn cơm chiều, hãy bảo nhà bếp nấu thêm đồ ăn cho cậu, xào tim heo, bồi bổ cũng tốt."
Miệng Sở Giản co rút mấy lần.
Anh cảm thấy ông chủ nhà mình tẩu hỏa nhập ma rồi, từ sau khi Mục Uyển trở về, dáng vẻ anh ấy đã khác hẳn trước kia.
Mục Uyển ngủ một mạch tới sáng hôm sau, khi thuyền dừng ở bến.
Cô vén màn cửa ra, đã đến nước M rồi sao?
Cô nhìn thời gian trên điện thoại di động, mới có bảy giờ hai mươi.
Đánh răng, rửa mặt xong, cô mở cửa.
Lã Bá Vĩ canh ở cửa.
"Anh không nghỉ ngơi sao?" Mục Uyển hỏi.
"Tôi đã nghỉ rồi, sáng thức dậy thì tới đây, cô chủ muốn ăn sáng chưa?" Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: "Hạng Thịnh Duật đâu?"
"Anh ấy hơn sáu giờ đã rời đi rồi, nói cô chủ không cần phải vội, người của anh ta sẽ đưa cô chủ về trước, rồi ông ấy sẽ bảo Hoa Cẩm Vinh đưa tước vị phu nhân An Ninh đến nhà họ Hạng, sau này bà ở Bộ ngoại giao, sẽ không có ai dám gây khó dễ với bà nữa." Lã Bá Vĩ nói.
"Anh ấy đã sắp xếp xong tất cả rồi." Mục Uyển lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, anh ấy đã sắp xếp xong, thật ra anh ấy là một người thận trọng, suy nghĩ cũng khá toàn diện và chu toàn, không biết hôm nay cô chủ đã xem tin tức chưa?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Tin tức liên quan tới nhà họ Hạng sao?" Mục Uyển hỏi.
"Cô cứ xem thì biết." Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển lập tức mở điện thoại, các trang tin lớn của nước M đều đưa video của Nam Cung Nguyệt.
Thì ra là Nam Cung Nguyệt quyến rũ ông lão Hạng, nhân lúc ông lão Hạng mơ màng mà giết chết ông ấy, chứ không phải như lời khai lúc đầu nói là do bị ông lão Hạng cưỡng ép nên tự vệ.
"Tại sao Nam Cung Nguyệt phải làm như thế?" Mục Uyển hỏi. Lã Bá Vĩ nói: "Cô ta không giống kẻ ngu ngốc, dám ám sát người nhà họ Hạng mà không sợ liên luỵ cả người nhà. Cô ta không nhất thiết phải làm như vậy, có lẽ đã bị Hoa Quan Lâm xúi giục?”
“Vậy người cô ta nên giết phải là cậu tôi và Hạng Thịnh Duật. Ông ngoại tôi vốn không quản chuyện nhà họ Hạng, đã từ bỏ mọi quyền lợi rồi."
"Tôi không sao hiểu được chuyện này, nếu như muốn hiểu rõ, tốt nhất đến hỏi Hạng Thịnh Duật, chắc anh ta có tư liệu, nếu cô hỏi, anh ta sẽ nói cho bà biết." Lã Bá Vĩ chắc chắn nói.
"Ừ, tôi đi ăn sáng trước đã, hơi đói rồi. An Kỳ đâu?" Mục Uyển hỏi.
"Cô ấy còn đang ngủ, giờ tôi sẽ đi gọi cô ấy." Lã Bá Vĩ nói.
"Không cần. Cứ để cô ấy nghỉ ngơi, cuộc sống sau này, chưa hẳn đã thái bình." Dứt lời, Mục Uyển đi về phía thang máy.
Cô đi vào nhà ăn.
Trong nhà ăn có rất nhiều người, có lẽ 8 giờ sẽ phải xếp hàng lên bờ.
Lã Bá Vĩ bưng đồ ăn sáng tới, ngồi đối diện Mục Uyển: "Cô còn nhớ Barney không?"
"Người bạn nhỏ của anh phải không, nhà tâm lý học thiên tài đó thế nào rồi?" Mục Uyển hỏi.
"Hạng Thịnh Duật đã mời anh ta tới."
Mục Uyển ngừng một chút, nhìn Lã Bá Vĩ: "Các anh cảm thấy tôi có bệnh sao?"
"Không phải cứ khám nhà tâm lý học là có bệnh, ở nước ngoài, rất nhiều người tìm đến nhà tâm lý học để giải tỏa tâm trạng, điều chỉnh thích hợp thì càng hòa nhập cuộc sống, bản thân lại không bị bệnh tâm lý quấy nhiễu." Lã Bá Vĩ nói.
"Anh cảm thấy tôi có bệnh tâm lý gì?" Mục Uyển hỏi.
"Cô không có, nhưng thường xuyên có tâm trạng không tốt, thậm chí có cảm xúc bi quan chán đời."
"Khi người ta có tâm trạng không tốt thì tự nhiên sẽ có cảm xúc bi quan chán đời, còn mang theo suy nghĩ trả thù mà tổn thương bản thân, nhưng đây cũng chỉ là một loại xúc động khi tâm trạng không tốt mà thôi, khi tâm trạng bình thường trở lại thì sẽ ổn thỏa, tôi không cảm thấy đây là vấn đề." Mục Uyển nghiêm túc nói.
"Mắt cô đột nhiên không nhìn được, lúc nào cũng thích ngủ, đây đều là vấn đề."
"Đó chỉ là vì khi tâm trạng tôi không tốt..."
"Rất nhiều người cũng có tâm trạng không tốt, nhưng không có mấy người khi tâm trạng không tốt thì mắt sẽ không nhìn được, cô là bị rối loạn căng thẳng." Lã Bá Vĩ ngắt lời Mục Uyển, nói.