Chương 317: Những Ngày Không Có Bạch Nguyệt Ở Bên
CHƯƠNG 317: NHỮNG NGÀY KHÔNG CÓ BẠCH NGUYỆT Ở BÊN
Anh hỏi người nông dân này, sao có thể là con của anh và Bạch Nguyệt chứ?
Người nông dân nói, 6 năm trước, có một người đàn ông đưa đứa trẻ cho ông, bảo ông nuôi dưỡng nó, mỗi tháng cho ông 10 triệu, sau đó, người đàn ông này lại bảo đưa đứa trẻ về bên cạnh Cố Lăng Kiệt, những chuyện khác ông không biết.
Anh hỏi người nông dân này có thể miêu tả dáng vẻ của người đàn ông kia không.
Ông ta lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Anh không biết ông ta không biết, hay là không rõ.
Anh điều tra về người nông dân này, cũng điều tra người trong thôn của ông ta, đúng là không có vấn đề gì. Người nông dân này chỉ là một kẻ làm nông thuần túy thật thà, sống ở thôn núi khá xa, nhưng người khác cũng không biết đứa trẻ từ đâu tới, càng chưa từng gặp qua người đàn ông trong miệng người nông dân này.
Anh từng nghĩ, có thể đưa đứa trẻ tới vào lúc này, là vì không muốn thấy anh tự hủy hoại chính mình sao?
Đứa trẻ này có lẽ là bị người bên cạnh anh mang đi.
Anh đi thăm hỏi thủ trưởng lúc mình làm nhiệm vụ năm đó… tướng quân Thái Thành Viên. Chỉ tiếc là, lúc anh tới, tướng quân Thái Thành Viên đã qua đời vào 3 tháng trước.
Tất cả, dường như một mê cung, không tìm được lối ra, cũng không tìm được manh mối nào.
Anh đặt tên cho đứa trẻ là Cố Diễn*, kéo dài tình cảm, kéo dài tất cả tình duyên chưa kết thúc.
(*Diễn: kéo dài)
Anh cũng tạm thời rời khỏi quân khu, tiếp quản công ty của dòng họ. Nếu anh tìm thấy Bạch Nguyệt, anh sẽ đưa cô đi du lịch vòng quanh thế giới, sống cuộc sống không tranh với đời.
Tiếc là, lại qua một năm, anh vẫn chưa tìm thấy Bạch Nguyệt.
Chu Hân Ly mắc bệnh tiểu đường, Cố Lăng Kiệt cũng đón đứa con còn lại – Cố Minh Bảo về bên mình chăm sóc, để hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, cũng sẽ không cô đơn.
Hôm đó, là ngày khai giảng, Cố Minh Bảo và Cố Diễn đều lên lớp 1.
Vì muốn quen thuộc lẫn nhau, vào 1 ngày trước ngày khai giảng, nhà trường tổ chức họp phụ huynh, mời tất cả phụ huynh đến phòng hội nghị tập trung.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam cũng nhìn thấy anh. Ánh mắt gặp nhau, Cố Lăng Kiệt xoay mặt đi, không nhìn anh ta, đi về phía sau.
Tô Khánh Nam chắn trước mặt anh, chất vấn: “Vì sao rời khỏi quân khu? Vì sao không đối phó tôi? Thuốc giải tôi nghiên cứu thất bại rồi, Bạch Nguyệt phải chết không nghi ngờ gì nữa.”
Cố Lăng Kiệt lạnh băng nhìn Tô Khánh Nam: “Đối với loại người như anh, nếu tiểu Nguyệt còn sống, có lẽ sẽ khiến anh thấy tôi và cô ấy hạnh phúc bên nhau cả đời, nếu tiểu Nguyệt chết rồi, tôi càng không thể để anh chết, anh không có tư cách chết cùng cô ấy.”
Tô Khánh Nam rũ mắt: “Cô ấy đã chết rồi, nếu chưa chết, vậy những người bắt cóc cô ấy, sẽ uy hiếp tôi hoặc anh. Thế nhưng, không hề có.”
“Cô ấy mãi mãi sống trong trái tim tôi. Tránh ra.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Tô Khánh Nam nâng mắt nhìn anh: “Tiểu Nguyệt thật sự đã chết rồi, là tôi tự tay tiêm virus hại cô ấy, thuốc giải nghiên cứu thất bại rồi, không ai có thể cứu cô ấy.
Hôm đó trên thuyền, tôi muốn quan hệ với cô ấy, cô ấy nhảy từ trên thuyền xuống biển, lúc tôi cứu cô ấy lên, đã cửu tử nhất sinh.
Nói đến cùng, là tôi, đều do tôi, chính là tôi đã hại chết cô ấy. Cố Lăng Kiệt, anh tìm tôi báo thù cho cô ấy đi. Anh cứ gạt tôi sang một bên như này, tính là cái gì chứ?”
Cố Lăng Kiệt căn bản không thèm để ý đến anh ta, đẩy ra, bước qua anh ta, ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Tô Khánh Nam đi theo sau anh, ngồi xuống bên cạnh anh, trong mắt toàn là chán chường, bi quan, và tự trách.
Anh cho rằng, uy hiếp tính mạng, sẽ có thể mãi mãi giữ tiểu Nguyệt ở bên mình.
Anh vẫn không ước vọng xa vời có được tình yêu của cô, chỉ cần cô cứ mãi bên mình là được. Kết quả, tiểu Nguyệt dù chết, cũng không muốn anh biết cô chết nơi đâu.
So với việc mãi mãi không thể nhìn thấy cô, anh nên buông tay thì hơn.
Anh đã biết mình sai rồi.
“Cố Lăng Kiệt, đừng bỏ qua cho tôi, tôi chính là đầu sỏ hại chết Bạch Nguyệt.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, nhìn về phía giáo viên đang đi vào, tâm tư, đã bay đến nơi rất xa.
Anh nhớ Bạch Nguyệt từng nói với anh rất nhiều nguyện vọng, tất cả những nguyện vọng đó, chỉ là thuyết phục anh, không được tìm đến cái chết.
Anh biết, anh hiểu.
Đến nay, con của 2 người đã quay về bên anh, anh càng không thể chết.
Chỉ là, tiểu Nguyệt, em ở đâu?
“Cố Lăng Kiệt, anh có nghe tôi nói hay không?” Tô Khánh Nam nhíu mày hỏi.
“Anh nói gì, tôi không muốn nghe. Tôi sẽ không giết anh, nhưng không có nghĩa tôi muốn nhìn thấy anh. Sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Cố Lăng Kiệt lạnh băng nói.
“Anh không báo thù tôi, anh sẽ hối hận.” Tô Khánh Nam cảnh cáo nói. Bực dọc, rời đi từ cửa sau.
Giáo viên nhìn qua Tô Khánh Nam, nhếch khóe miệng, tiếp tục nói: “Hình thành thói quen cho học sinh lớp một rất quan trọng, mong các vị phụ huynh giám sát thói quen học tập của con cái mình, cố hết sức làm hết bài tập về nhà rồi mới làm việc khác. Trước kia lúc còn ở trường mầm non, rất nhiều phụ huynh đi du lịch, nói một tiếng với giáo viên, rồi đưa con đi cùng. Nhưng giờ lên tiểu học, loại chuyện này không được phép xảy ra.
Xin nghỉ nửa ngày có thể nói với tôi. Xin nghỉ 1 ngày, tôi cần phải báo xin phép hiệu trưởng. Nếu xin nghỉ 2 ngày hoặc 2 ngày trở lên, nhất định phải có lý do chính đáng hoặc giấy xác nhận nghỉ ốm của bệnh viện.
Sau này, con của các vị giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với các vị và con của các vị, nhưng cha mẹ là giáo viên tốt nhất của con, cũng hy vọng các vị lấy mình làm gương.”
Bất giác, Cố Lăng Kiệt lại nhớ tới Bạch Nguyệt. Nếu Bạch Nguyệt còn sống, cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt, nhất định cô sẽ nuôi dạy con cái rất giỏi.
Trái tim Cố Lăng Kiệt, như bị dây gai độc thắt chặt lại, từng trận chua xót đau đớn.
Tiểu Nguyệt, thật sự rất tàn nhẫn, cứ biến mất như vậy, không để lại cho anh chút tin tức nào...
Kết thúc buổi họp phụ huynh, anh đón hai đứa nhỏ, trực tiếp đến văn phòng làm việc của mình.
Trợ lý gõ cửa: “Phó tổng giám đốc Cố, hôm nay có 10 vị gia sư đến phỏng vấn.”
“Gọi tất cả vào phòng họp đi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Vâng.”
5 phút sau Cố Lăng Kiệt mới tới, 10 vị gia sư đã tới đông đủ, anh ngồi vào ghế chủ vị. Thời gian dài ở quân khu đã luyện thành thói quen, cho dù ở trong địa bàn của mình, sống lưng cũng luôn thẳng tắp: “Gia sư mà tôi cần, phải có thể qua đêm với con tôi. Ngoài việc đưa đón đi học, thứ bảy chủ nhật cũng phải làm cả ngày, ai cảm thấy không phù hợp, có thể rời đi trước.”
Lời vừa dứt, trong 10 người đến phỏng vấn đã có 7 người rời đi, chỉ còn lại 3 người, 1 nam 2 nữ.
Cố Lăng Kiệt nhìn qua khuôn mặt bọn họ: “Nói một chút ưu thế của bản thân đi.”
“Tôi muốn biết, lương mà phó tổng giám đốc Cố trả cho gia sư là bao nhiêu.” Người nam duy nhất hỏi.
“Nói ưu thế của anh trước đi. Nếu anh không có ưu thế, nói bao nhiêu với anh, có tác dụng gì chứ?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.
“Tôi là nam, theo tôi được biết, con của ngài là hai cậu bé, phái nam với nhau dễ hiểu nhau hơn, tôi sẽ khiến chúng yêu thích việc học, đồng thời, yêu thích thể dục thể thao. Có một thể chất khỏe mạnh, phương pháp học tập đúng đắn, việc giao tiếp với nhau sẽ không có trở ngại gì.” Người nam kia tự tin nói.