Chương 836: Vì Anh Mà Gượng Dậy, Vì Anh Mà Chết
CHƯƠNG 836: VÌ ANH MÀ GƯỢNG DẬY, VÌ ANH MÀ CHẾT
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười thâm trầm: “Giang Diệp đang chịu đúng tội của mình, cô nên chấp nhận phán quyết của pháp luật, tôi chỉ là một thương nhân, muốn cứu anh ta, e rằng lực bất tòng tâm, còn về Tiểu Bối, Giang Diệp đã thất thế rồi, cô tưởng cô có thể tranh với tôi à?”
“Cho nên, anh gọi tôi tới đây để làm gì?” Lưu San ánh mắt mơ hồ, đánh giá người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn không có chút tình người trước mặt.
“Là tôi gọi cô đến à? Không phải là cô tự đến sao? Hay cô cho rằng, chỉ cần cô nguyện ý ở bên tôi, tôi có thể cho Giang Diệp một con đường sống, ngại quá, bây giờ trong mắt tôi, cô đến rác rưởi cũng không bằng, tôi cũng không còn chút hứng thú nào với cô.” Thẩm Diên Dũng châm biếm nói.
Tự cao, tự đại, cao cao tại thượng.
Lưu San cười mỉm, cô cũng không có gì để nói, hít sâu một hơi: “Tôi giao Tiểu Bối cho anh, không cần anh tới cướp, hy vọng có thể sắp xếp cho tôi gặp Giang Diệp một lần.”
Ánh mắt của Thẩm Diên Dũng lạnh lùng: “Ngại quá, không làm được.”
Lưu San cười giễu cợt, cô vì cầu xin mới nhịn đến bây giờ.
Anh trở nên lạnh lùng vô tình, Giang Diệp lại đang ở bờ vực của cái chết, Tiểu Bối bị anh đưa đi, cô còn sống cũng không gặp được, cuộc sống về sau nghĩ thì thấy cũng chẳng còn gì, chết cô cũng không sợ, hà tất phải chịu tủi nhục.
“Thẩm Diên Dũng, anh thật ấu trĩ, anh làm nhiều trò như vậy là để đả kích tôi, khinh bỉ tôi, làm nhục tôi, thấy thú vị lắm sao? Tùy anh muốn sao cũng được, dù sao sẽ không bao giờ gặp lại. Hy vọng anh sớm đạt được mong muốn.” Lưu San xoay người, mở cửa, đầu cũng không ngoảnh lại.
Thẩm Diên Dũng siết chặt tay, rõ ràng những việc anh muốn làm đều làm rồi, bây giờ không còn là tổng thống của nước A nữa, nhưng trên thực tế lại nắm vận mệnh của nước D và nước X, địa vị quốc tế vô cùng quan trọng.
Nhưng, anh không vui, nhìn Lưu San tự nhiên như vậy, anh không cam tâm.
Anh muốn cô quỳ xuống cầu xin, cầu xin anh tha thứ cho cô, cầu anh muốn cô, nhưng hoàn toàn không có, Lưu San cứ đi như chưa có gì xảy ra.
“Người đâu.” Thẩm Diên Dũng lạnh giọng.
“Thủ trưởng.” Đường Quốc Trung đi vào, cung kính, lưng thẳng tắp.
“Quốc Trung, tôi cảm thấy chưa thỏa mãn, cậu thấy tôi nên làm gì?” Thẩm Diên Dũng nhìn vô định về phía trước.
“Loại phụ nữ như này, dù cho chết ngàn lần cũng không rửa hết tội, vì cô ta, thủ trưởng mới mất chức tổng thống, nếu không thì ngài sớm đã trở thành lãnh đạo của một quốc gia hùng mạnh rồi.” Đường Quốc Trung phẫn nộ nói.
“Tôi bảo cậu nói biện pháp, chứ không bảo cậu đến than vãn.” Thẩm Diên Dũng không vui nói.
“Để cho cô ta nếm trải tất cả đau khổ, sống không bằng chết.”
“Tôi muốn cô ta quỳ xuống xin tôi tha thứ, còn nữa…” Thẩm Diên Dũng dừng một chút, ánh mắt lóe sáng, không nói ra ngoài: “Cứ làm như vậy đi. Tôi cho cậu ba tháng, tôi không muốn đợi quá lâu.”
“Vâng.” Đường Quốc Trung nhận lệnh, trong mắt hiện rõ sát khí, ra khỏi cửa.
*
Lưu San từ chỗ của Thẩm Diên Dũng ra.
Cô ở nước D có chỗ dựa là Giang Diệp mới có thể sống vô ưu vô lo, không có Giang Diệp, cô cũng không biết nên tìm ai mới có thể gặp được anh.
Trong đầu cô chợt lướt qua hình ảnh Bạch Nguyệt, nhưng rồi cô cụp mắt xuống.
Cuộc sống bây giờ của Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt vô cùng hạnh phúc, kéo Bạch Nguyệt vào việc này, nhất định sẽ khiến cô ấy trở thành kẻ thù của Thẩm Diên Dũng.
Với sự điên cuồng bây giờ của Thẩm Diên Dũng, anh ta nhất định sẽ đối phó với Bạch Nguyệt,
Cô không muốn chỉ vì bản thân mình mà phá hủy hạnh phúc của Bạch Nguyệt.
Một chiếc xe đâm trực diện vào cô với tốc độ vô cùng nhanh.
Lưu San nhìn thấy rồi, cũng không nghĩ đến việc tránh, Thẩm Diên Dũng muốn ép chết cô, từng việc một, cô chỉ là một người phụ nữ, không có bản lĩnh gì, cũng chẳng tránh được, vậy cứ mặc kệ, không chống cự nữa.
Chính vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên hiểu được tâm tình của Bạch Nguyệt lúc muốn tự sát.
Cô là kiểu người đơn giản, thường mau quên những chuyện phiền não, dù cho cả một khoảng thời gian không thoải mái thì đến hôm sau cũng quên luôn, sống rất vô ưu vô lo, ý định tự sát vốn không bao giờ có khả năng xuất hiện trong đầu cô.
Nhưng sự thay đổi tâm tình của một người, đến cả bản thân cũng không khống chế nổi.
Xe không đâm vào cô, dừng lại cách cô khoảng 10 centimet.
Có hai vệ sỹ xuống xe, chặn trước mặt Lưu San.
Cô cũng không sợ hãi, nhìn người đang ngồi trong xe, là Đường Quốc Trung.
Lưu San cười, chủ động lên xe, ngồi ở ghế sau.
Hai vệ sỹ ngồi hai bên cô, giống như là ngăn cô chạy trốn.
“Thẩm Diên Dũng bảo anh âm thầm giết tôi?” Lưu San hỏi thẳng.
“Ngài ấy muốn cô sống không bằng chết, quỳ gối cầu xin ngài ấy.” Đường Quốc Trung lạnh lùng nói.
“Sống không bằng chết? Giống như anh ngày trước, dùng kim châm đâm vào ngón tay tôi sao? Quỳ gối cầu xin…” Lưu San lười biếng dựa vào ghế, nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ: “Tôi khuyên anh, đừng để tôi có cơ hội gặp lại Thẩm Diên Dũng, anh biết rõ tôi đã nhịn nhục tất cả, là vì tôi yêu anh ta, anh ta đã phá nát tình yêu mà tôi dành cho anh ta rồi, tôi rất khó yêu lại anh ta, có thể sẽ vạch trần mọi chuyện, đến lúc đó, không phải anh chết, thì là anh ta chết.”
“Cô đừng quên, con của cô vẫn nằm trong tay tôi, cô muốn thằng bé chôn theo cô sao?” Đường Quốc Trung ác độc nói.
Lưu San di chuyển ánh mắt, ánh nhìn của cô dừng lại trên gương mặt của Đường Quốc Trung: “Đến cả anh ta tôi cũng không yêu nữa rồi, còn yêu con của anh ta sao? Cho nên, để tôi chết sớm, là sự lựa chọn thông minh nhất, sao vậy, anh ta không để tôi chết, anh không dám ra tay à?”
Đường Quốc Trung quét mắt qua Lưu San: “Tôi biết, cô không xứng đáng với tình yêu của thủ trưởng, cô là một kẻ không có bản lĩnh, đúng là hồng nhan họa thủy.”
“Tôi trông như thế này, còn có thể làm hồng nhan họa thủy, cũng xem như đánh giá cao tôi rồi, chết cũng không đáng tiếc, nói không chừng, lịch sử sẽ ghi lại đó.”
“Đồ mặt dày.” Đường Quốc Trung nghiến răng nói.
Lưu San cười: “Tôi thích dáng vẻ muốn giết tôi nhưng không giết được của anh. Hay là, tôi giúp anh nghĩ cách.”
“Cái gì?” Đường Quốc Trung nâng cao giọng.
“Anh cho tôi gặp Giang Diệp lần cuối, tôi sẽ tự kết liễu mình, tự sát nên Thẩm Diên Dũng không thể trách tội anh, chỉ cần tôi còn sống, nói không chừng Thẩm Diên Dũng nghĩ không thông muốn tôi ở bên cạnh anh ta, thì tôi cũng thành cái xác rồi. đúng không?” Lưu San cười.
Người khác không nhìn ra cô nói thật, còn tưởng cô đùa.
“Cô nỡ chết không?” Đường Quốc Trung hỏi với giọng kỳ quái.
“Tại sao không nỡ, cả đời này, xui xẻo nhất là gặp phải Thẩm Diên Dũng, nếu như không gặp anh ta, tôi sẽ trưởng thành vui vẻ bên ba mẹ tôi, bình yên mà sống, mẹ tôi sẽ không vì tôi mà chết, ba tôi cũng sẽ không vì quá đau lòng mà ra đi.
Sai lầm lớn nhất là về nước, chỉ cần tôi không về nước thì sẽ không yêu Thẩm Diên Dũng, cũng không khiến anh ta thất thế, càng không thành cục diện như hôm nay, báo thù không thành, mạng cũng không còn.
Aizz, gia môn bất hạnh, anh Đường, nhìn tôi bị hại thảm như vậy, để xương cốt tôi trở về với ba mẹ tôi đi, chắc chắn tôi không tìm anh báo thù đâu.” Lưu San nói ám chỉ, khẽ cười, nụ cười ngả ngớn.