Chương 723: Mỗi Ngày Ở Bên Anh Cảm Giác Rất Bình Yên
CHƯƠNG 723: MỖI NGÀY Ở BÊN ANH CẢM GIÁC RẤT BÌNH YÊN
“Em...” Cố Lăng Kiệt nói ra một chữ, “A...” anh lại nhíu mày, rất sốt ruột: “Đi thôi... a.”
Bạch Nguyệt không nghe rõ anh muốn nói gì, quan sát đôi mắt anh một chút, cũng nhìn ra được sự sốt ruột và đau xót trong mắt anh.
Cô giải thích: “Rất nhiều người hôn mê quá lâu, khả năng ngôn ngữ bị chậm lại. Còn có người không nhận ra người nhà, xuất hiện lỗ hổng trí nhớ. Không cần sốt ruột, chúng ta cứ từ từ.”
Nghe Bạch Nguyệt nói vậy, thần kinh Cố Lăng Kiệt mới dịu đi, nhìn cô thật sâu.
Bác sĩ đưa mắt ra hiệu, bọn họ muốn để Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt trò chuyện nhiều hơn liền đi đến bế bé con: “Hai người nói chuyện đi.”
Toàn bộ bác sĩ đều đi ra ngoài hết.
Bạch Nguyệt nâng giường lên, đặt một cái gối sau lưng Cố Lăng Kiệt.
Cô nhớ đến lúc bọn họ mới quen nhau, anh vì cứu cô mà bị giá quần áo đổ vào người, cô cũng giúp anh đặt gối tựa như này.
“Anh đừng lo lắng, anh hôn mê một năm rưỡi cho nên tay chân đều không thể quá linh hoạt, em sẽ cùng anh tập luyện, nhanh thôi sẽ trở lại bình thường.” Bạch Nguyệt cười nói, nắm lấy bàn tay anh.
“Em thật sự rất vui vì anh có thể tỉnh lại. Trong thời gian anh hôn mê mỗi ngày em đều nói chuyện với anh, anh có thể nghe thấy không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Cũng viết, haiz.” Anh vẫn không nói rõ ràng được, thở dài một hơi rồi lại lắc đầu.
Bạch Nguyệt cười: “Chúng ta không vội. Anh đã đói chưa? Sáng nay bé con cứ khóc mãi nên em đưa bé ra ngoài chơi. Bên ngoài là một bãi cỏ rộng lớn, bây giờ đã là mùa đông nhưng cỏ ở đây vẫn rất xanh. Bé con bò trên mặt đất nghịch cỏ, đây là lần đầu tiên con được ra ngoài, có vẻ rất thích nghịch cỏ.”
Trước kia cô không phải người thích nói chuyện nhưng Cố Lăng Kiệt tỉnh lại, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
“Gật đầu ý là đói rồi sao?” Bạch Nguyệt đứng dậy.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô kéo đến bên cạnh mình, cúi đầu xuống hôn môi cô.
Bạch Nguyệt cười.
Đây chính là Cố Lăng Kiệt của cô, cường thế bá đạo nhưng lại khiến lòng người ta ấm áp và ngọt ngào.
Dường như Cố Lăng Kiệt nhớ ra điều gì, anh buông cô ra.
Bạch Nguyệt hôn nhẹ lên môi anh: “Mỗi ngày em đều đánh răng cho anh. Chúng ta bây giờ đã có hai bé trai, tính cả Tiểu Bối nữa là ba. Đợi đến khi anh khỏe lại, chúng ta sinh thêm một bé gái nữa nhé?”
“AO.” Cố Lăng Kiệt nói ra một chữ.
Cô đoán anh muốn nói “Được.”
“Anh nghỉ ngơi đi, sách ở tủ đầu giường là sách mỗi ngày em đều đọc cho anh đó. Anh xem sách một lát đi, nếu như xem mệt rồi thì nghỉ ngơi chút, em đi nấu cơm trước. Đúng rồi, có lẽ bọn họ sẽ đến làm kiểm tra toàn diện thân thể cho anh nữa đấy.”
Cố Lăng Kiệt chỉ có thể lần nữa gật đầu.
Bạch Nguyệt đứng dây, tâm trạng rất vui vẻ đi ra ngoài.
Bác sĩ bế bé con đứng bên ngoài, mọi người đều vì Bạch Nguyệt mà vui vẻ.
“Làm phiền mọi người trông bé con giúp tôi một lúc, tôi đi nấu cơm.” Bạch Nguyệt nói rồi đi đến phòng bếp.
Cô muốn sau khi Cố Lăng Kiệt tỉnh lại, bữa cơm đầu tiên ăn là do cô nấu.
Mặc dù trước kia cô vẫn luôn ép các loại nguyên liệu thức ăn thành chất lỏng cho Cố Lăng Kiệt ăn nhưng bây giờ dù sao anh cũng là nguời bệnh nặng mới tỉnh lại, chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng.
Cô làm cho anh món mỳ vụn. Trong mỳ cô còn cho thêm cà rốt, rau xanh, mộc nhĩ thái nhỏ và một con tôm nõn băm nhỏ.
Cô cũng làm cho các bác sĩ mỳ xào thịt băm.
Làm xong đồ ăn, cô bê mỳ đi tìm Cố Lăng Kiệt nhưng anh lại không ở trong phòng bệnh.
“Cố Lăng Kiệt đâu?” Bạch Nguyệt hỏi bác sĩ.
“Đi làm kiểm tra rồi, khi cô nấu ăn liền đi, có lẽ cũng sắp quay lại.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt cũng muốn hỏi bác sĩ chủ trị tình hình cụ thể xem có phải Cố Lăng Kiệt đã hoàn toàn hồi phục rồi không, có phải không cần tìm nhóm nghiên cứu thần bí kia nữa vì dường như rất khó tìm.
Cô để bát lên tủ đầu giường rồi đi tìm bác sĩ.
Bọn họ đang làm kiểm tra cho Cố Lăng Kiệt, không biết vì sao trong lòng cô rất sầu muộn cũng rất lo lắng, bọn họ kiểm tra cũng lâu lắm rồi.
Đợi khoảng mười phút thì cửa mới mở ra.
Bạch Nguyệt thấy Cố Lăng Kiệt từ trên giường ngồi dậy. Vì chân anh chưa thể hoạt động như bình thường nên tạm thời cần ngồi xe lăn.
Cô đi vào đẩy Cố Lăng Kiệt ra, đuôi mắt liếc thấy sắc mặt các bác sĩ đều ngưng trọng còn đang nghiên cứu đơn thuốc.
Cô không muốn để Cố Lăng Kiệt nghe được nên cố ý đẩy anh ra ngoài trước, nói: “Hôm nay em nấu cho anh món mỳ vụn, tuần này chỉ có thể chịu khó một chút, không thể ăn đồ ngon được. Qua một tuần này anh có thể ăn thêm chút thịt rồi.”
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô.
Bạch Nguyệt dừng bước.
“A. Aiya.” Mở miệng nhưng lại không biểu đạt được ý mà anh muốn nói.
“Không sao, chúng ta ăn cơm trước. Ăn xong em lấy bút cho anh viết, nếu không được thì chúng ta cùng học cách ra hiệu bằng tay.” Bạch Nguyệt an ủi.
Cố Lăng Kiệt lại thở dài một hơi.
Bạch Nguyệt đẩy Cố Lăng Kiệt về phòng bệnh, bác sĩ cũng đang bế cục cưng chơi ở đó.
Bé cưng đang ngồi trên giường Bạch Nguyệt, tay ôm bình sữa, vừa nhìn thấy Bạch Nguyệt liền đưa hai tay ra muốn cô bế.
Bạch Nguyệt bế bé con đến trước mặt Cố Lăng Kiệt rồi nói với bé: “Gọi ba đi con, ba, ba.”
“Ba ba ba ba.” Bé con ríu rít nói, còn để lộ ra hai chiếc răng cửa bé xíu nhỏ xinh, rất đáng yêu.
Cố Lăng Kiệt cũng cười, nụ cười rất nhạt chỉ là hơi nhướn môi.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt cười. Đây mới là Cố Lăng Kiệt của cô, đến nụ cười cũng rất khó khăn cho nên khi anh cười lên vô cùng đẹp trai.
“Bé ngoan, con ngồi trên giường chơi một lát, mẹ cho ba ăn trước rồi cho con ngủ nhé.” Bạch Nguyệt nói rồi đặt bé ngồi lên giường, bác sĩ lập tức tới dỗ dành.
Cố Lăng Kiệt tự mình lăn bánh xe đến trước tủ đầu giường, Bạch Nguyệt biết là anh không muốn làm phiền cô.
Cô nắm lấy tay anh: “Đừng vội, hôm nay mới là ngày đầu tiên anh tỉnh lại, cần phải trải qua một quá trình nữa. Sau khi ăn xong em sẽ cho con ngủ một chút, ngủ dậy em sẽ cùng anh đi tập thể dục, chúng ta từ từ làm.”
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, muốn nói lại nói không ra lời, cảm giác vô cùng khó chịu khiến người ta cảm thấy cáu kỉnh, bực bội.
Bạch Nguyệt nhìn ra được sự sốt ruột trong mắt anh, bê bát lên cười nói: “Chúng ta sóng to gió lớn, sinh tử ly biệt đều đã trải qua. Bây giờ mọi người đều sống tốt, vậy là đủ rồi, so với cái chết thì mọi thứ đều trở nên nhỏ bé. Trên thực tế, cho dù mỗi ngày anh hôn mê nằm trên giường đối với em mà nói cũng đã đủ rồi. Ngày ngày được ở bên anh, em đều cảm thấy rất bình yên lại rất vui vẻ. Cố Lăng Kiệt, anh hiểu em muốn nói gì không?”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô thật sâu, trầm mặc.
Bạch Nguyệt cười: “Anh xem, bây giờ chúng ta tốt biết bao. Em có anh, anh có em, chúng ta còn có con nữa.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, anh đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều chỉ là trong mắt chất chứa rất nhiều điều, không nói gì chỉ có thể hít tất cả lời cô nói vào lòng.
Khi Bạch Nguyệt đang cho anh ăn cơm thì Hình Thiên xuất hiện.
Cố Lăng Kiệt nhìn anh, hơi ngạc nhiên cũng rất nghi hoặc, nhướn mày lên.
Bạch Nguyệt nhìn vẻ mặt này của anh đoán chừng anh cũng không biết sự tồn tại của Hình Thiên liền giải thích: “Anh ấy là anh trai sinh đôi của anh.”