Chương 876: Tương Lai Nằm Trong Tay Anh
CHƯƠNG 876: TƯƠNG LAI NẰM TRONG TAY ANH
Trong lúc mơ màng, cô bị người ta kéo vào trong một căn phòng chật hẹp dưới lòng đất, đằng sau vườn hoa.
"Tại sao phải đánh thuốc mê cô ấy?" Hạng Uyển khiếp sợ hỏi.
"Cô ta cứ lẩn quẩn ở phía sau vườn hoa nên anh nghi cô ta đã biết chuyện của chúng ta, vì vậy không thể giữ cô ta lại.” Lục Bác Lâm hung ác nham hiểm nói.
Hạng Uyển sững người, ánh mắt cô ta nhìn Lục Bác Lâm chứa đựng cả sự chế giễu lẫn sợ hãi: “Tôi và dượng thì có chuyện gì không thể để người khác biết mà cần phải giết người bịt miệng chứ, chẳng qua đó chỉ là những suy nghĩ đen tối của dượng đang tác oai tác quái mà thôi, dượng lo lắng bị người ta vạch trần sự bất lương rắp tâm hại người của mình, cho nên dượng mới có thể giết người dễ như trở bàn tay để tiếp sức cho những ham muốn ích kỷ của mình sao?"
"Uyển Uyển, em sao vậy? Nếu cô ta nói cho chồng em biết quan hệ giữa hai chúng ta thì anh và em sẽ không còn đường sống.”
"Quan hệ giữa tôi và dượng là gì?" Hạng Uyển cau mày: “Bạn trai cũ? Hay là chồng hiện tại của dì tôi? Tôi chẳng cảm thấy mối quan hệ này có gì mất mặt cả, Hình Thiên biết được thì sao chứ?"
"Anh yêu em, em thừa biết trong lòng anh chỉ có một mình em vậy mà em lại lập gia đình, đối tượng còn là tổng thống của nước A nữa, em muốn anh phải làm sao bây giờ? Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không, nhớ em nhưng lại không thể gặp em, em có biết cái cảm giác này nó giày vò anh nhiều thế nào không?" Đôi mắt đỏ hoe của Lục Bác Lâm đang nhìn Hạng Uyển say đắm.
Hạng Uyển bật cười thành tiếng: “Kể từ khi anh thậm thụt với dì của tôi thì giữa chúng ta đã sớm không còn gì nữa rồi, đừng dùng sự ghê tởm của anh để thay đổi nhận thức của tôi về anh nữa, làm vậy chỉ càng khiến tôi cố gắng quên anh và xa lánh anh hơn mà thôi, dượng gọi tôi đến đây nhưng nếu đã không còn gì muốn nói nữa thì tôi đi đây.”
"Uyển Uyển." Lục Bác Lâm nắm tay của Hạng Uyển lại: “Là dì của em quyến rũ anh chứ không phải anh quyến rũ cô ta, anh hoàn toàn không bị cô ta quyến rũ.”
"Không bị dì ấy quyến rũ mà anh lại có thể ngủ trên giường của dì ấy một lần, hai lần rồi lại ba lần sao? Hai người đã ngủ với nhau rất nhiều lần rồi." Hạng Uyển gằn giọng.
"Lần đầu tiên là do anh uống say, anh đã tưởng cô ta là em, sau đó cô ta dùng chuyện ấy để uy hiếp anh, anh sợ em biết được nên buộc phải quan hệ với cô ta, nhưng em cũng không nên tùy tiện kết hôn, đã vậy còn kết hôn với tổng thống của nước A, nếu anh không cưới dì của em thì làm sao gặp được em?" Lục Bác Lâm kích động.
"Tôi từng cho rằng gặp hay không gặp cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay gặp lại, tôi thấy chẳng thà không gặp còn hơn, không gặp thì anh Lục mà tôi đã cứu sẽ chết trong ký ức của tôi, chết dưới tay bọn côn đồ, Uyển Uyển chưa từng thay đổi nhưng anh của ngày xưa thì đã chết rồi." Hạng Uyển quay đi nhưng nhớ ra Bạch Nguyệt vẫn còn nằm đó nên cô quay lại đỡ Bạch Nguyệt dậy.
Lục Bác Lâm kéo tay của Hạng Uyển lại, nhìn cô một cách kích động: “Đừng dứt tình như vậy được không? Anh chết hay chưa, lẽ nào em không rõ hay sao? Hạng Uyển, em chính là người đã kết hôn trước, ngoại trừ em anh không muốn cưới ai khác.”
"Đó là bởi vì không còn yêu anh nữa." Hạng Uyển thản nhiên nói.
Lục Bác Lâm sững sờ: “Anh không tin, nếu em không yêu anh thì làm gì có chuyện đến tận bây giờ em vẫn chưa ngủ chung giường với chồng mình chứ.”
Hai mắt Hạng Uyển đỏ lên: “Không phải là tôi không muốn ngủ chung với anh ấy mà là anh ấy không muốn ngủ với tôi."
Lục Bác Lâm thẹn quá hóa giận, cảm thấy mình giống như bị cắm sừng vì vậy giơ tay tát Hạng Uyển một cái: “Đồ không có lòng tự trọng.”
Hạng Uyển bị tát lật cả mặt, trên má còn rướm cả máu nhưng cô lại càng thờ ơ lãnh đạm với Lục Bác Lâm hơn: “Tôi dây dưa với anh mới là thứ không có lòng tự trọng."
Cô hất tay của Lục Bác Lâm ra rồi tiếp tục đỡ Bạch Nguyệt dậy.
"Hạng Uyển, sau này em đừng hối hận." Lục Bác Lâm cảnh cáo.
Hạng Uyển vẫn bình thản đỡ Bạch Nguyệt đi.
Nếu như nói hối hận, thì chuyện mà cô hối hận nhất chính là cứu anh chàng nhà giàu Lục Bác Lâm, si mê mù quán, luôn cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc, và cũng chính vì vậy mà cô đã hại chết người anh hàng xóm hết lòng thương yêu cô, đó chính là chuyện đau đớn nhất trong lòng cô.
"Người đâu, có ai không." Hạng Uyển hô lên.
Cố Lăng Kiệt đang tìm Bạch Nguyệt, anh ta vừa tắm xong liền không thấy tăm hơi Bạch Nguyệt đâu, khi thấy Hạng Uyển đỡ Bạch Nguyệt về, anh lập tức ôm lấy Bạch Nguyệt, lo lắng hỏi: "Cô ấy bị làm sao vậy?"
Sắc mặt của Hạng Uyển hơi quái lạ, dù sao cô ta cũng không rành chuyện nói dối nên lấp lửng đôi ba câu cho qua chuyện: "Cô ấy bị ngất xỉu, tốt nhất là nên tìm một bác sĩ đến xem thử.”
"Tôi biết rồi." Cố Lăng Kiệt nói xong liền bế Bạch Nguyệt vào phòng rồi lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của Cố Lăng Kiệt, trong mắt Hạng Uyển liền xuất hiện sự bối rối.
Hình Thiên chưa từng quan tâm cô ta như vậy.
Dù tôn trọng cô ta nhưng anh ta luôn đối xử xa cách, lạnh nhạt với cô, bề ngoài thì rất tốt nhưng lại giống như bất cứ lúc nào anh cũng có thể đuổi cô đi cho nên chẳng việc gì phải vun đắp tình cảm với cô ta.
Hai mắt Hạng Uyển nhòe lệ như thể cô bị cha mẹ gả bán, trên đời này chỉ còn lại một mình cô cô độc.
Cô quay về phòng, tiếp tục học tiếng Nga, đây là ngôn ngữ thứ bảy mà cô học, nếu đã không có được tình yêu của Hình Thiên thì cô sẽ làm một người phụ nữ có thể trợ giúp cho anh.
Bạch Nguyệt tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Cố Lăng Kiệt, anh sợ cô xảy ra chuyện nên nắm tay cô rất chặt.
"Em đang đi trên đường thì bị người ta đánh thuốc mê, không sao đâu, hiện tại cục cưng cũng đã được chín tháng rồi, chỉ hít vào có một chút thuốc mê mà thôi, bây giờ không sao nữa rồi, sẽ không có việc gì đâu.” Bạch Nguyệt giải thích.
"Bị người ta đánh thuốc mê, là ai?" Cố Lăng Kiệt cau mày, anh lại càng lo lắng hơn.
"Em không nhìn thấy mặt." Bạch Nguyệt cũng nghi hoặc.
"Chúng ta không thể ở lại nhà họ Hạng nữa, anh cũng đã thương lượng với vua của bọn họ rồi, ngày mai anh sẽ thẩm tra xử lí vụ án của Nam Cung Nguyệt, thẩm tra xong, chúng ta lại về nhà ăn Tết, còn bây giờ anh sẽ đưa em tới bệnh viện kiểm tra chi tiết.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền đỡ Bạch Nguyệt đứng lên.
"Em có sao hay không em tự biết mà, thật sự là không sao hết."
"Vậy xét nghiệm máu thôi cũng được." Cố Lăng Kiệt vẫn cố chấp, rất lâu về trước, Bạch Nguyệt bị nhiễm vi khuẩn mà anh không biết nên đã để cho cô phải chịu đựng một mình.
"Cẩn thận thì mới giữ được thuyền đến vạn năm." Cố Lăng Kiệt lại chêm thêm một câu của Trang Tử.
Bạch Nguyệt đồng ý, đồng thời cũng hạ quyết tâm, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong tương lai, cô có thể dự đoán được vài chuyện nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi, quan trọng là phải làm tốt lúc này.
Ngày hôm sau.
Thẩm Diên Dũng quan sát Bạch Nguyệt trên máy tính.
Mặc dù Bạch Nguyệt là phụ nữ có thai nhưng vẫn giữ được thần thái khi mặc vest.
"Nam Cung Nguyệt, quả thực đã giết Hạng Trung, trong bụng cô ta quả thật cũng có mang cốt nhục của Hạng Trung, nhà Nam Cung và nhà họ Hạng vẫn luôn giao hảo với nhau, nếu không phải bị cưỡng bức thì tôi không cách nào hiểu được tại sao Nam Cung Nguyệt lại giết ông Hạng, nếu có ai biết thì xin hãy nói cho tôi hiểu." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Thẩm Diên Dũng cũng cười, Bạch Nguyệt giúp anh ta, ân tình này anh ta sẽ ghi nhớ, thật ra nếu Bạch Nguyệt không giúp thì anh ta cũng có cách của mình, có điều cách đó sẽ làm tổn thương rất nhiều người.
Điện thoại di động kêu lên, anh ta thấy là Sở Dã Bạch nên bắt máy.
"Anh thắng rồi. Chúc mừng." Sở Dã Bạch chúc mừng: "Phục thật đấy."
"Thắng chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp, dư luận sẽ chuyển hướng công kích sang nhà họ Hạng, nhà họ Hoa sẽ càng ra sức, làm hết mọi khả năng để đẩy mâu thuẫn giữa hai nhà lên cao trào.”
"Thắng lợi sắp tới rồi, tương lai ngay cả nước M cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay anh, tôi rất muốn đi theo anh học hỏi, tôi phục anh lắm, tôi muốn được mở rộng tầm mắt." Sở Dã Bạch phấn khởi.
Hai mắt Thẩm Diên Dũng u trầm, lắng lại, những gì anh ta sắp làm sẽ không giống như tưởng tượng của bọn họ…