Chương 398: Anh Biết Em Là Bạch Nguyệt
CHƯƠNG 398: ANH BIẾT EM LÀ BẠCH NGUYỆT
Ban ngày, Cố Lăng Kiệt cũng không gọi điện thoại qua.
Buổi tối, sau khi cô trở lại khách sạn do Alan sắp xếp mới gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
“Alo.” Trần Niệm mở miệng trước.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp một tiếng.
“Chuyện của em đã giải quyết xong rồi.” Trần Niệm nói.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt cũng chỉ đáp một tiếng rất thản nhiên.
“Vậy chúc anh ngủ ngon, ngày mai gặp ở Paris.”
“Ừ.” Ở đầu dây bên kia, Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại.
Trong lòng Trần Niệm có cảm giác kỳ quái, nặng nề như có tảng đá ép nặng ở trong lòng.
Cô muốn gọi điện thoại lại cho Cố Lăng Kiệt nhưng không biết nói gì, vốn cô cũng không phải là người giỏi nói chuyện.
Cô đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường và đi vào phòng tắm. Cô nhớ tới một bài viết từng xem qua trước đây, cảm thấy nó rất có tác dụng.
Nội dung cơ bản của bài viết là: Một người đàn ông đi làm thêm ba năm muốn về nhà, ông chủ cho anh ta ba lời khuyên.
Câu đầu tiên là: Đừng cố gắng tìm kiếm đường tắt không thể đi, trên đời này không có đường tắt.
Câu thứ hai là: Đừng quá tò mò về chuyện biết rõ là không tốt, anh rất có thể vì vậy mà mất đi tất cả.
Câu thứ ba là: Đừng đưa ra bất kỳ quyết định gì vào lúc mình đang kích động, nó có khả năng sẽ làm anh phải hối hận cả đời.
Khi người đàn ông về nhà đã không đi đường tắt mà lựa chọn đường lớn đông người. Ở nhà trọ, anh ta nghe được có tiếng người phụ nữ gào khóc cũng không đi ra. Người đi ra đã bị người phụ nữ điên kia giết chết. Về đến nhà, khi nghe được có tiếng người đàn ông khác, anh ta cũng không kích động giết vợ, sau đó phát hiện người đàn ông kia là đứa con của mình đã lớn lên.
Trần Niệm tắt vòi hoa sen đi.
Cho nên cô không nên gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt. Cho dù bây giờ anh dường như không vui nhưng nhiều nhất chỉ là sẽ chia tay theo kế hoạch ban đầu của cô mà thôi.
Cô cần phải bình tĩnh, phải sống mỗi ngày thật vững vàng, như vậy tất cả mọi người đều sẽ an toàn.
Cô tắm xong thì tắt điện thoại, nằm dài trên giường không suy nghĩ gì cả rồi ngủ thiếp đi.
Không biết thời gian qua bao lâu, tiếng chuông cửa đã đánh thức cô dậy.
Trần Niệm bật đèn đầu giường, đi đôi dép dùng một lần trong khách sạn và đi ra nhìn qua mắt mèo. Đó là Cố Lăng Kiệt.
Cô kinh ngạc mở cửa: “Sao anh lại tới đây?”
Cố Lăng Kiệt vào phòng. Cô ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc. Cô vừa đóng cửa lại thì anh đã ấn cô lên trên tường và cưỡng hôn cô.
Trần Niệm đẩy anh ra, anh lại giữ chặt lấy thắt lưng của cô, làm cho cô gần như không thở nổi.
Anh quá mạnh mẽ, quá ngang ngược, còn liên tục tấn công khiến cô không có cách nào chống lại được. Qua nửa giờ sau, cuối cùng anh mới bình tĩnh lại.
Cố Lăng Kiệt bế cô vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt nhưng không nói một câu nào.
Trần Niệm cũng rất bất đắc dĩ.
Hôm nay anh uống say, chắc hẳn cô có nói đạo lý với anh, anh cũng sẽ không nghe, nhưng như vậy thật sự không được.
Anh rửa mặt xong liền cầm khăn mặt lau cho cô.
Trần Niệm cướp lấy khăn trong tay anh và ném xuống đất.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên sự tức giận rồi xoay người ra ngoài.
Trần Niệm vẫn im lặng, ngâm trong bồn tắm lớn nửa giờ mới ra ngoài. Anh vẫn còn ở đó.
Cô không muốn để ý đến anh, trở lại giường nằm và quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, cô cảm giác được phần giường bên cạnh lún xuống, một bàn tay ôm lấy thắt lưng của cô.
Trần Niệm quay đầu và bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong lòng có cảm giác thật chua xót: “Anh không cảm thấy mình quá bá đạo sao?”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng.
Trần Niệm xoay người đối diện với anh: “Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Em cảm giác mỗi ngày anh đều không vui.”
“Em biết mà.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Em cũng đâu phải là con giun trong bụng anh.”
“Thôi ngủ đi, không còn sớm nữa.” Cố Lăng Kiệt trực tiếp tắt đèn đi. Trong căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Trần Niệm xoay người, tiếp tục quay lưng về phía anh.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt có chút dao động, ngồi dậy.
Trần Niệm lại nhìn về phía anh: “Sao vậy?”
“Anh đang suy nghĩ, rốt cuộc em còn muốn giấu anh bao lâu, hoặc em đã đoán được anh cuối cùng đã biết em là ai à?” Cố Lăng Kiệt nói với vẻ rất kiêng kị.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Trong lòng Trần Niệm có dự cảm không tốt.
“Anh đang nghĩ, rốt cuộc có phải em vẫn là cô ấy, hay em đã không phải là cô ấy nữa.” Cố Lăng Kiệt từ trên giường đứng lên, sắc mặt nặng nề và rất nghiêm túc.
Gương mặt Trần Niệm dần dần trở nên trắng bệch, cô hiểu rõ những lời này của anh có ý gì: “Anh nghĩ em là Bạch Nguyệt.”
“Cho dù em biết anh đang đợi em nhưng em vẫn giả vờ không phải. Cho dù em biết anh không thích em qua lại với Alan, nhưng em vẫn đi tới khuya mới về. Cho dù anh muốn quan hệ với em, em cũng chống cự. Từ đầu tới cuối đều là anh đang ép buộc em. Anh vẫn luôn nhớ em, em lại chỉ muốn anh bỏ em lại. Ba năm rồi ba năm, lại thêm hai năm, vòng đi vòng lại cũng đã tám năm, con của chúng ta cũng đã được bảy tuổi. Anh nghĩ, nếu tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ làm cho cả em và anh đều sẽ bị dày vò, dường như cũng không nhìn thấy được tương lai và hạnh phúc gì. Cho nên Bạch Nguyệt, có lẽ anh phải để cho em đi vậy.”
Trần Niệm bình tĩnh nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Còn nữa, em đừng quay lại tìm Tiểu Diễn nữa. Bây giờ Tiểu Diễn chỉ cho rằng mẹ của mình đã chết. Nếu có một ngày thằng bé biết mẹ của mình còn sống, lại ở bên cạnh mà không nhận nó, không ở cùng với ba nó, nó sẽ hận em. Hơn nữa, anh sẽ lại kết hôn. Sự tồn tại của em cũng sẽ làm cho Tiểu Diễn và mẹ mới của nó khó có thể ở chung. Em yên tâm, Tiểu Diễn là con anh, anh sẽ cố gắng chăm sóc nó, bồi dưỡng nó. Mặc dù có lúc anh sẽ rất nghiêm khắc, nhưng em hãy tin rằng người vợ sau này của anh sẽ xem nó như con ruột vậy. Anh sẽ lấy vợ với điều kiện là người đó có thể chăm sóc con anh.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Trần Niệm không nói một lời nào, mí mắt rũ xuống và lặng lẽ chảy nước mắt.
Cố Lăng Kiệt cười giễu cợt. Cho dù anh nói tới như vậy, cô cũng không nói muốn ở cùng với anh.
“Không cần tiễn.” Cố Lăng Kiệt xoay người mở cửa và đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại giúp cô.
Đây là kết quả cô muốn có!!! Đẩy người đàn ông mình yêu nhất ra khỏi thế giới của cô. Từ nay về sau, cô sẽ sống cô độc một mình.
Nhưng cô sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ cô căn bản không nên sống tiếp.
Trần Niệm không ngủ nữa mà ngơ ngác ngồi ở trên giường, khóc tới lúc đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng đã có một quyết định.
Sáng sớm, cô mua vé máy bay quay về nước A để tới viện an dưỡng gặp Bạch Bích. Nhưng cô lại nhận được một tin tức, bà đã tự sát rồi.
Trần Niệm quá chấn động, chạy đi hỏi bác sĩ trưởng: “Bạch Bích làm sao có thể tự sát được? Trước đó tôi thấy bà còn rất khỏe mà!”
“Xin lỗi, tôi cũng không rõ về điều này, bà ấy đột nhiên gặp vấn đề. Khi chúng tôi xông vào thì thấy bà ấy đã chết. Cô là người nhà của bà ấy sao?” Bác sĩ trưởng hỏi.
“Bây giờ bà ấy được chôn ở đâu vậy?” Trần Niệm hỏi.
“Bởi vì bà ấy không có người nhà nên chúng tôi xử lý dựa theo hình thức không có người nhà. Mời cô đi theo tôi.” Bác sĩ trưởng nói xong liền dẫn theo Trần Niệm tới nghĩa trang phía sau viện an dưỡng.
Bạch Bích đã được chôn, ngôi mộ còn mới và trên bia mộ có khắc chữ mộ Bạch Bích, con gái Bạch Nguyệt lập.
Bạch Nguyệt quỳ gối trước ngôi mộ.
Chuyện của Lưu San đã được giải quyết, thế giới này cũng không còn chuyện gì làm cô lo lắng và lưu luyến nữa...