Chương 575: Ác Giả Ác Báo, Đáng Đời Tự Chuốc Lấy
CHƯƠNG 575: ÁC GIẢ ÁC BÁO, ĐÁNG ĐỜI TỰ CHUỐC LẤY
"Phu nhân thích nghe Côn kịch* phải không, tôi còn có một bất ngờ cho bà." Thẩm Diên Dũng chuyển đề tài, vỗ vỗ tay, âm nhạc vang lên trên sân khấu, một diễn viên Côn kịch xuất hiện.
Côn kịch*: Sau triều đại nhà Nguyên, nó được phát triển từ các vở opera dân gian ở Côn Sơn, Giang Tô. Nó đã lan rộng khắp đất nước và có ảnh hưởng lớn đến nhiều vở opera địa phương. Chủ yếu hát tác phẩm huyền thoại.
Nam Cung Nguyệt ở trong hồ, vừa không thể đi ra, vừa không thể oán giận, cực kỳ xấu hổ, quan trọng là, Thẩm Diên Dũng ăn bữa cơm này mất ba giờ, cô ta lạnh đến cả thân thể đều tê dại.
Lúc Thẩm Diên Dũng đi toilet, Hoa Tiên cũng đi theo: "Diên Dũng, có phải Tiểu Nguyệt làm gì không tốt hay không?"
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe môi: "Có một số việc, có lẽ cô ta cũng che giấu cô, ví dụ như, lúc xem biểu diễn ở bên hồ nói với Lưu San là tôi rơi xuống hồ, lừa Lưu San đi ra, nếu như Lưu San đi ra, cô cảm thấy vợ chồng Tể tướng sẽ nghĩ chúng tôi như thế nào, tất cả cố gắng của bọn tôi đều là vô ích , cô cũng biết hạng mục hợp tác lần này rất quan trọng với tôi đúng không.
"Cái gì, không thế nào, vì sao cô ấy có thể làm như vậy!"
Hoa Tiên rất khiếp sợ.
"Lần này chỉ là trừng phạt nhỏ để cảnh cáo thôi, nếu như còn có lần nữa, bên cạnh tôi không thể giữ lại cô ta, có lẽ cô biết nên xử lý thế nào." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở nói.
"Anh chắc chắn là do cô ấy làm sao?" Hoa Tiên vẫn không tin, rõ ràng cô ta đã nhắc nhở Nam Cung Nguyệt rồi.
"Chắc chắn, tôi tận mắt nhìn thấy, được rồi, tôi sắp xếp cho người tiễn cô ta rời khỏi." Thẩm Diên Dũng không muốn lãng phí nước miếng vì một người râu ria, đi ra, dặn dò Thượng tá Trình vài câu, sau đó trở về chỗ ngồi.
Thượng tá Trình gọi người lên khiêng Nam Cung Nguyệt xuống dưới.
Nam Cung Nguyệt lạnh đến sắp ngất đi, không ngừng run lẩy bẩy đi ra từ phòng thay quần áo.
Thượng tá Trình đưa túi quà tặng cho Nam Cung Nguyệt: "Đây là quà tặng ngài Tổng thống đưa cho cô, đêm nay cô vất vả rồi , ngài ấy nói cô không cần tiếp khách, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
"Ừ." Nam Cung Nguyệt mở túi quà tặng ra, bên trong là một con thiên nga bằng thủy tinh.
Đây là quà tặng đầu tiên cô ta nhận được từ Thẩm Diên Dũng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cho dù có vất vả hơn nữa cũng đáng.
Lúc Thẩm Diên Dũng trở lại phủ Tổng thống đã sắp mười một giờ.
Anh ta trực tiếp trở về phòng.
Không, nói đúng hơn, là trực tiếp đến phòng của Lưu San.
Cô ấy còn đang chơi trò chơi, cửa sổ đang mở, rất lạnh, cô ấy quấn áo lông, mái tóc buộc tạm rối tung.
Nội tâm của Thẩm Diên Dũng: ". . . . . ."
Vì sao anh ta lại thích một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch, ăn mặc nhếch nhác như vậy nhỉ?
"Mở cửa sổ ra làm gì, lạnh cho chết em luôn." Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nói, đóng cửa sổ lại.
"Chết tiệt, tôi cứ nói sao lại lạnh như vậy, thì ra là tôi quên đóng cửa sổ." Lưu San liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, sau đó tiếp tục đặt mắt lên trên máy tính.
"Em còn đang chơi à, bây giờ đã khuya rồi." Thẩm Diên Dũng nhíu mày.
"Nhanh thôi, tôi đánh xong ván cuối cùng này thôi, tôi đã sắp lên cấp sáu rồi, trâu không." Lưu San mèo khen mèo dài đuôi nói.
Thẩm Diên Dũng gật đầu, thật sự trâu bò, cô ấy mới chơi mười mấy giờ đã có thể đến cấp sáu, tốc độ rất nhanh: "Em có phát hiện BUG(lỗi) không?"
"Trước mắt vẫn chưa phát hiện." Lưu San lười biếng nói.
Thẩm Diên Dũng tháo cà- vạt để lên trên ghế, mở ba cúc áo trên cổ áo sơ mi, khôi phục lại khí chất tà mị, ngồi xuống bên cạnh Lưu San, quét mắt về phía màn hình.
Cô ấy thông cùng đội với hai người cấp mười, một người là cảnh sát cấp mười, nhìn rất quen mắt: "Cảnh sát này là cái người thiếu chút nữa đánh chết em lúc trước hả?"
Lưu San cười tươi: "Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, tôi trang bị cho nhân vật đó không dễ dàng đâu, đẹp chứ."
Sắc mặt của Thẩm Diên Dũng kém đi một chút.
Đồng đội của cô ấy có một người là bộ đội đặc chủng cấp mười, anh ta đã hiểu sơ sơ vì sao cô ấy có thể thắng nhiều trận như vậy rồi.
"Em vẫn đang chơi thi đấu cá nhân?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
"Đúng vậy, tôi nói cho anh nghe, mỗi trận thi đấu cá nhân cuối cùng có thể còn lại ba người, tôi chỉ cần hợp tác với kẻ mạnh, trên cơ bản tỷ lệ thắng khá lớn." Lưu San giải thích nói.
Thẩm Diên Dũng cười nhạo một tiếng: "Thì ra cái này là BUG."
"Hả?" Lưu San có một dự cảm không tốt, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng gọi điện thoại ra ngoài.
"Là tôi, vấn đề về trò chơi mới, lúc thi đấu cá nhân ngẫu nhiên, chênh lệch giữa người chơi không thể vượt qua hai cấp, nếu không sẽ không công bằng cho người chơi cấp thấp, đúng vậy, tốt nhất đều là ngang cấp với nhau." Thẩm Diên Dũng dặn dò.
Lưu San không muốn để ý tới Thẩm Diên Dũng, tiếp tục chơi trò chơi của mình.
"Còn có, trang bị tối thượng mà em nói là cái gì?" Thẩm Diên Dũng hỏi Lưu San.
Lưu San không để ý tới anh ta, cũng không nói một câu, giết quái vật nhỏ để trút giận, nhưng càng nghĩ lại càng giận hơn, có biết thêm gì nữa cũng không nói cho anh ta.
Thẩm Diên Dũng âm trầm nhìn Lưu San: "Em có tin anh trực tiếp chặn mã số của em không?"
Lưu San tức giận, đẩy chuột ra: "Không chơi nữa, anh chặn đi, tôi không thèm.”
Cô ngã xuống giường, đưa lưng về phía Thẩm Diên Dũng, phủ chăn lên đầu, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong chăn: "Ngày mai tôi sẽ bắt đầu chơi trò chơi nhà người ta, ít nhất, sẽ không bị chặn mã số."
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nhìn cô ấy, kéo chăn.
Mới kéo một chút, đã bị cô ấy kéo trở về.
Anh ta nhếch mày: "Không phải anh không cho em chơi, nhưng ít nhất em phải nói cho anh biết chứ.
"Nói cho anh để anh xóa bỏ à?" Lưu San trong lòng không cân bằng.
"Em nói cho anh biết, ngày mai anh kêu người ta nạp vào cho em ba triệu, đã được chưa, cái này cho dù có nhiều tiền cũng không thể nạp vào đâu." Thẩm Diên Dũng thỏa hiệp nói.
Lưu San nhô đầu ra: "Tôi muốn sáu triệu, ba triệu chỉ một lát đã bị tôi xài hết."
"Được, sáu triệu." Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ.
Lưu San cười tươi, đá văng chăn ra: "Giao dịch thành công."
Cô nhích mông đến trước máy tính, đưa trang bị của mình cho Thẩm Diên Dũng xem.
Thẩm Diên Dũng nhìn lướt qua, không có gì đặc biệt, trước đây anh ta đã từng thấy rồi, chẳng lẽ kết hợp với nhau sẽ có BUG?
"Tôi nói cho anh nghe, trang bị tối thượng của tôi chính là những thứ quần áo và kiểu tóc xinh đẹp này, cách ăn mặc rất xinh đẹp, người khác không nỡ giết tôi, tôi có thể dễ dàng chung đội với người rất lợi hại khác, tôi không lợi hại không sao cả, đồng đội của tôi lợi hại là được." Lưu San giải thích nói.
Thẩm Diên Dũng: ". . . . . ."
Anh ta nhếch mày, lúc anh ta đi tiếp khách, cô lại có thể thông đồng làm bậy với người ta.
Anh lại nhớ tới lịch sử đen tối của cô trước đây, vừa thổ lộ với anh ta còn vừa thổ lộ với những chàng trai khác, sau khi lớn lên càng quá đáng hơn, ngày nào cũng thông đồng với bọn con trai thổ lộ với cô ấy, trong ba năm kia, anh ta không biết đã bóp chết bao nhiêu kẻ theo đuổi cô ấy rồi.
"Sau này luyện cấp với anh, em yên tâm, ở đây người chơi tốt nhất chính là anh." Thẩm Diên Dũng lạnh lẽo nói.
"Anh cấp bao nhiêu ?" Lưu San hỏi.
"Hình như là 68, làm sao vậy?"
"Vậy anh từ từ đợi tôi chỉ kém anh hai cấp đi, bây giờ tôi còn chưa tới cấp sáu nữa." Lưu San vứt cho anh ta một anh mắt xem thường, tiếp tục chơi trò chơi.
"Anh có thể trực tiếp kêu bọn họ đưa cho anh một cái mã số cấp tám."
"Hứng thú đâu, một chút hứng thú cũng không có, chơi cái này chủ yếu chính là hứng thú muốn tăng cấp mà." Sự chú ý của Lưu San chậm rãi đặt lên trên máy tính.
Thẩm Diên Dũng thấy cô ấy không thèm để ý đến mình, trực tiếp bổ nhào về phía cô.