Chương 489: Đã Không Có Bắt Đầu Cần Gì Tổn Thương Tình Cảm.
CHƯƠNG 489: ĐÃ KHÔNG CÓ BẮT ĐẦU CẦN GÌ TỔN THƯƠNG TÌNH CẢM.
Cô thấp giọng hỏi: "Tôi muốn biết, lúc Tô Chung ở cuộc họp, ai đang giúp đỡ? Là Thẩm Diên Dũng, hay là Thịnh Đông Quang?"
"Nhắc tới cũng kỳ lạ, tôi cho là ông ta sẽ giúp Thịnh Đông Quang, thế nhưng lần này ông ta từ bỏ phiếu bầu, ông ta vừa từ bỏ phiếu bầu, rất nhiều trung lập, có lẽ là những người bên phía ông ta cũng từ bỏ phiếu bầu. Ngoài ra một chuyện kỳ lạ nữa là Thẩm Diên Dũng trực tiếp nhằm vào Thịnh Đông Quang, nhắm vào rất rõ ràng, Thủ trưởng vừa xảy ra chuyện, Thẩm Diên Dũng chắc là cảm thấy khủng hoảng." Lâm Tiến báo cáo.
"Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đang ở nhà Tô Chung, không tiện nói, tôi gửi tin nhắn cho anh. Tin nhắn tôi đã mã hóa, cách mã hóa, Cố Lăng Kiệt đã quy định với anh.
"Đã rõ."
Bạch Nguyệt gửi liên tiếp tổ hợp số và tiếng anh, cho Lâm Tiến.
Lâm Tiến đối chiểu với thẻ mã hóa của bọn họ, đã hiểu ý Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt sau khi gửi xong, liền mở cửa, thấy vợ Tô Chung đang đứng ở cửa, rất bất an.
Cô đoán chừng vợ Tô Chung đang nghe trộm, cũng không vạch trần bà ta, mỉm cười nói: "Chắc là bác Tô sẽ về sớm thôi."
"À, cái đó, tối nay cô có muốn ăn ở chỗ tôi không, để tôi chuẩn bị một chút." Vợ Tô Chung lúng túng hỏi han.
"Được, tôi nhớ tay nghề nấu ăn của cô rất ngon, bữa ăn trước cũng đã cách mấy năm rồi, vẫn làm người ta nhớ vô cùng." Bạch Nguyệt khen ngợi.
"Tôi cũng bình thường thôi, cũng may bọn họ không chê, bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay đây."
"Đã làm phiền rồi."
Bạch Nguyệt đi tới trước cửa sổ, nhìn bên ngoài, bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh như mặt hồ không một chút gió, nhưng, trong lòng đã lo lắng lại càng lo lắng.
Nhưng, lo lắng cũng không giúp cô được chút nào!
Một tiếng sau, xe Tô Chung trở về.
Ông ta vừa trở về một cái, nhìn Bạch Nguyệt đùng đùng nổi giận nói: "Rốt cuộc cô muốn làm gì!"
"Chúng ta vào phòng làm việc của ông nói đi." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Tô Chung hừ một tiếng, đi đến phòng làm việc, trừng mắt với Bạch Nguyệt, tức giận nói: "Bây giờ cô có thể nói rồi."
"Tôi nhớ, trước đây nhà họ Tô và nhà họ Cố vẫn qua lại thân thiết. Tô Sỹ Hào và Cố Lăng Kiệt là bạn thân nhất." Bạch Nguyệt mở miệng nói.
"Đừng đến để nói những bài tình bạn này, có chuyện gì cứ nói, cô nói cho tôi cái tin thông điệp kia, là gì, nói xong thì cút đi cho tôi." Tô Chung nóng nảy nói.
"Rất lâu trước đây, chúng tôi có được tin, chuyện Hạ Hà về nước, là ông tiết lộ cho Lâm Tiến, mục đích của ông là để Cố Lăng Kiệt phạm sai lầm, sau đó diệt trừ anh ấy." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
"Cô nói bậy gì đấy!" Tô Chung chỉ vào mặt Bạch Nguyệt.
"Chúng tôi có người làm chứng, cho nên, ông không cần phủ nhận với tôi, ở đây, cũng không có người thứ ba.
Lúc đó, tôi rất tức giận, cũng thật không ngờ, người muốn hại chết Cố Lăng Kiệt chính là ông.
Tôi muốn đem chứng cứ giao cho người bên trên, thế nhưng Cố Lăng Kiệt không đồng ý.
Anh ấy nói, Tô Sỹ Hào là bạn tốt nhất của anh ấy, ông làm như vậy, có thể là vì Tô Tiểu Linh, anh ấy cũng hiểu được.
Cố Lăng Kiệt là loại người gì, ông nhìn anh ấy lớn lên từ nhỏ, anh ấy biết trọng tình trọng nghĩa." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Tô Chung nhíu mày: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Cố Lăng Kiệt, chắc là bị Thịnh Đông Quang ám sát, Cố Lăng Kiệt vừa chết, Thịnh Đông Quang liền có thể không cần kiêng nể gì, dã tâm của ông ta, tất cả mọi người đều biết, tác phong làm việc của ông ta, nhất định mấy người cũng hiểu, ông bằng lòng làm tay sai cho ông ta, hay là hiên ngang làm chức phó Tổng thống của ông? Hoặc là, còn có thể làm Tổng thống?" Bạch Nguyệt khuyên bảo.
Tô Chung nheo mắt lại, nhìn kỹ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không chút nào chùn bước nhìn ông ta.
Ở phòng họp ông ta đã bỏ phiếu bầu, cô liền nhìn ra, thứ nhất Tô Chung không sợ Thịnh Đông Quang, ông ta có sỹ diện của ông ta, thế nhưng, vì sỹ diện này, ông ta cũng không muốn đi nhờ vả Thẩm Diên Dũng.
Nói trắng ra là, Thẩm Diên Dũng và Thịnh Đông Quang còn trẻ, ông ta cậy mình nhiều tuổi, lão làng, coi thường lớp trẻ, ai cũng không phục.
"Đây là thông điệp cô muốn nói cho tôi?" Tô Chung ghét bỏ.
"Không nói như vậy, ông sẽ gặp tôi sao? Điều muốn nói tôi đã nói xong rồi, con đường sau này, tôi nghĩ, ông cũng nên biết nên đi như thế nào? Cuộc bầu cử Tổng thống hai năm sau cũng không dài, đúng không?" Bạch Nguyệt gật đầu, xoay người.
Tô Chung nhíu mày, nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mở cửa, Tô Sỹ Hào đứng ở cửa, vẻ mặt rất mất tự nhiên, bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt lóe lên rất nhiều tia phức tạp.
"Về phòng anh nói chuyện?" Bạch Nguyệt hất cằm về phía bên cạnh.
Tô Sỹ Hào gật đầu, vào phòng của anh ta, Bạch Nguyệt đi theo, ngồi xuống ghế sofa.
"Muốn uống gì?" Tô Sỹ Hào hỏi, mở tủ rượu.
"Không cần, tôi đang mang thai." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Tô Sỹ Hào nhìn về phía bụng Bạch Nguyệt, đóng cửa tủ rượu, ngồi đối diện với Bạch Nguyệt: "Không ngờ cô lại phẫu thuật thẩm mỹ."
"Lúc trước phẫu thuật thẩm mỹ không phải vì đẹp, mà là không muốn để cho Tô Khánh Nam và Cố Lăng Kiệt nhận ra, kết quả, hình như tốn công vô ích, cho nên, trong cuộc đời nhiều chuyện làm xong đều là vô ích, lúc trước còn rầu rĩ gần chết, rất buồn cười, phải không? "
"Nếu như biết trước, thế giới sẽ không tuyệt vời như vậy, tôi rất xin lỗi." Tô Sỹ Hào rũ mắt xuống.
"Ha." Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Trốn tránh hành động của mình là lựa chọn của phần lớn con người, không cần phải xin lỗi, nếu như anh giúp Cố Lăng Kiệt, chẳng khác nào phản bội gia đình, anh giúp gia đình, chính là phản bội anh em, không tham gia bên nào cả, cũng là một kiểu thoải mái."
“Cô nói chuyện với bố tôi, tôi đều nghe được." Tô Sỹ Hào trầm giọng nói.
"Tôi nhớ, quãng thời gian ngây thơ, là lúc anh em, bạn bè, tình thân, tình bạn, tình yêu đều cảm nhận được ở trong tay. Khi đó anh và Cố Lăng Kiệt, quan hệ thực sự rất tốt." Bạch Nguyệt thương cảm nói.
"Cô muốn đối phó với Thịnh Đông Quang, tôi giúp cô, cần cái gì, cô gọi điện thoại cho tôi là được." Tô Sỹ Hào thẳng thắn nói.
Bạch Nguyệt nhếch môi: "Nếu như Cố Lăng Kiệt cần anh giúp, đã sớm tìm đến anh, chỉ là, lúc đó anh ấy không muốn gây xích mích tình cảm giữa anh và bố anh, có thể, đây chính là tình nghĩa anh ấy đối với anh em của mình, anh ấy không muốn anh dính dáng vào, giống như, tôi cũng sẽ không để anh dính dáng vào, tôi chỉ mong, có một ngày, anh không trở thành đồng bọn với bọn họ, vậy là tốt rồi."
"Đây là cô đang ám chỉ điều gì?" Tô Sỹ Hào nhạy bén hỏi.
"Không phải ám chỉ, chỉ là lo lắng mơ hồ, anh cũng biết, tổn thương tới mình sâu nhất không là kẻ địch, mà là bạn bè, như vậy là bị tình cảm đánh bại." Bạch Nguyệt nói, đứng lên, nhìn về phía điện thoại di động.
Bên Lâm Tiến vẫn không có tin nhắn gửi tới, chắc là vẫn chưa tìm được tiểu Ninh, vẫn chưa thất bại.
Cô nhìn Tô Sỹ Hào: "Tôi thực sự đói, nhưng bữa tối, chắc là không được, tôi sẽ không ăn. Phải về sớm một chút, nhà tôi cách đây hơi xa, anh biết mà."
"Không sao, bây giờ cô đang mang thai, tôi đưa cô về." Tô Sỹ Hào nói, mở cửa.
Tô Chung đang nói cái gì đó với vợ ông ta, giống như đang quở mắng.