Chương 957: Đừng Chọc Tôi Không Vui, Em Sẽ Không Chịu Nổi Đ U
CHƯƠNG 957: ĐỪNG CHỌC TÔI KHÔNG VUI, EM SẼ KHÔNG CHỊU NỔI Đ U
Mục Uyển không hề sợ hãi, nhìn thẳng anh ta: “Tôi cũng không thể ngồi chờ chết, mặc cho anh bắt nạt chứ, phản kháng là việc tôi nhất định phải làm, hơn nữa chắc chắn phải làm, đã bị anh phát hiện, tôi cũng không còn gì để nói.
“Vậy bây giờ tôi nói rõ cho em, trong vòng một trăm mét, đều có thiết bị chống nghe lén, người của tôi sẽ cắt đứt tất cả các tín hiệu, dù có là loại tiên tiến, tuyển chọn, việc nghe lén của em cũng không có bất kỳ nội dung gì liên quan đến tôi, đừng nói là nhược điểm. Muốn đối phó tôi, em hãy nghĩ cách khác đi.” Hạng Thịnh Duật tàn nhẫn nói, buông lỏng Mục Uyển ra, ngồi ở bên cạnh cô.
Anh ta không nhìn cô, hằm hằm vẻ độc ác doạ người, giống như có thể chôn vùi toàn bộ đồ vật tới gần xung quanh.
Mục Uyển cũng không dám tới gần anh ta, quay mặt đi chỗ khác, trên mặt toàn dấu ngón tay anh ta lưu lại.
Trách không được, lần trước khi anh ta ở chỗ cô, Hắc Muội lại không chụp được cái gì, thì ra anh ta có thể tránh được tất cả thiết bị nghe lén.
Nói như vậy, Lôi m của anh ta cũng chưa có ấn tượng với anh, cũng là tín hiệu bị che giấu?
Chụp, không thể chụp được thứ gì, cô có ở lại bên cạnh Hạng Thịnh Duật, cũng không hề có chút tác dụng nào.
Cô phải nghĩ cách rời khỏi sự khống chế của anh.
Hạng Thịnh Duật đột ngột xoay người, kiềm chế cô giữa anh và ao nước.
Mục Uyển bị dọa, đôi mắt đảo theo phản xạ.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, bây giờ, anh cười còn đáng sợ hơn không cười, như ác ma tới từ Địa Ngục: “Đang nghĩ gì? Nghĩ làm sao thoát khỏi tôi ư?”
Cả người Mục Uyển run lẩy bẩy.
Hạng Thịnh Duật lắp đặt giải mã sóng não ở trên người cô sao?
Cô đang nghĩ gì, anh đều biết.
“Bây giờ anh như thế này, khiến tôi rất sợ hãi.” Mục Uyển nhíu mày nói, quan sát ánh mắt của anh.
“Em sẽ không sợ hãi, vẫn chưa tới lúc em sợ hãi, cho dù chết em cũng sẽ không chớp mắt, em sợ hãi... chắc chắn là vì Hình Thiên.” Hạng Thịnh Duật phán đoán nói, ánh mắt càng lạnh lẽo, sâu không lường được.
Mục Uyển nhìn thẳng anh, cảm thấy ngoài thân thể, hình như tư tưởng của mình cũng đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Hạng Thịnh Duật đáng sợ đến mức khiến người ta giận sôi.
Toàn bộ suy nghĩ của cô, đều bị anh khống chế, cô tuyệt đối không có thời gian xoay sở, chỉ có để anh không nhìn rõ, cô mới có cơ hội xoay người, chuyển bại thành thắng.
Mục Uyển nhếch miệng: “Nếu như anh cảm thấy như vậy thì là như vậy, anh đã nói, tôi muốn ngăn cản anh, thì phải khiến anh yêu tôi, tôi có thể nói đơn giản hơn, nếu như muốn tôi dừng lại thì hãy cưới tôi, tôi muốn danh chính ngôn thuận làm bà Hạng, Hạng Thịnh Duật, anh dám không?”
Hạng Thịnh Duật cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô, giống như bão tố đập vào nham thạch, nham thạch cũng sắp vỡ tan rồi.
Cô bị hôn đến mức không thở được, vốn đang ở trong suối nước nóng, không khí khá loãng, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy khó chịu, cô đẩy anh ra.
Anh cầm tay cô, kéo ngược ra đằng sau, từ môi cô đi xuống.
Mục Uyển cuối cùng cũng thở được, nhưng Hạng Thịnh Duật càng quá đáng, càng ngày càng hướng xuống.
Cô muốn đi, giãy dụa muốn lên bờ, anh ép cô vào trong nước, giữ chặt cô khiến cô không thể động đậy, ánh mắt càng ngày càng tàn nhẫn, cả gương mặt đều căng cứng: “Còn giãy dụa, em cho rằng Hình Thiên vẫn còn cần em sao?”
“Ở trong nước tôi không thở được.” Mục Uyển nói, thở phì phò.
Anh cắn răng, bế cô lên, đặt lên giường nghỉ ngơi, chống cằm nhìn cô, mang theo vẻ cảnh cáo: “Khi ở nước Z, em nói muốn hầu hạ tôi, em làm đi, nếu không thể, tôi dạy cho em.”
Mục Uyển nhướng mày: “Tôi không muốn làm.”
Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng: “Nếu em lật lọng, cũng đừng trách tôi cũng lật lọng.”
Hạng Thịnh Duật giơ tay lên.
Mục Uyển nhìn về phía sau anh, không có ai.
Cô sợ nhất động tác này của anh, giơ tay chém xuống, chính là mạng người quan trọng.
“Có người đang nhìn chúng ta?” Mục Uyển nghi ngờ hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Yên tâm, khi chúng ta làm chính sự, họ không dám nhìn, muốn hay không muốn làm?”
“Thời gian nữa, hãy đợi thời gian nữa.” Mục Uyển vội nói.
“Thời gian nữa, thời gian nữa là khi nào?” Con ngươi lạnh lẽo của Hạng Thịnh Duật co lại, nhìn cô chằm chằm.
“Anh biết, khi tôi và anh là lần đầu tiên, nói thật, ngay cả loại phim đó tôi còn chưa từng xem, bây giờ anh bảo tôi làm, chắc chắn tôi không làm được, cũng làm không tốt, anh cho tôi ba tháng để học tập, học giỏi rồi, anh cũng hưởng thụ, không phải sao?” Mục Uyển giải thích.
“Em chỉ xem mà không thực hành thì cũng không giỏi được, đừng làm người nhàm chán, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu, lý do Hình Thiên không muốn em.” Hạng Thịnh Duật sâu xa nói.
Mục Uyển nắm chặt nắm đấm: “Anh ấy không quan tâm tôi, là vì anh ấy yêu Bạch Nguyệt, anh biết mà.”
“Mất năm năm mà em cũng không thay đổi được tâm ý của anh ta, không phải em không thú vị thì là cái gì?” Hạng Thịnh Duật tiếp tục nói.
Mục Uyển tức giận: “Anh tưởng ai cũng đa tình như anh chắc, trong lòng anh ấy chỉ có Bạch Nguyệt, chắc chắn sẽ không muốn người phụ nữ khác, ngoài tôi, anh ấy cũng không hề xảy ra quan hệ với phụ nữ khác, tôi không muốn nói những thứ này với anh.”
Cô xoay người, quay lưng về phía anh.
Hạng Thịnh Duật lật người cô lại: “Vậy thì làm đi.”
“Tôi không...”
Hạng Thịnh Duật chặn miệng cô lại, nuốt toàn bộ lời cô vào trong, trực tiếp cởi bỏ trói buộc của cô, dứt khoát mà quả quyết, bá đạo mà mạnh mẽ, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Mục Uyển giãy dụa nhưng lại bị anh ép xuống, cô nhìn anh chằm chằm.
Khi còn bé cô đã từng xem tiểu thuyết tình cảm, trên đó miêu tả loại quan hệ này rất dễ chịu, làm người ta say mê, đến khi mình trải qua, mới phát hiện, căn bản không hề giống vậy.
Cô và Hạng Thịnh Duật không phải lần đầu tiên, bây giờ vẫn còn đau nhức.
Cô thực sự không hiểu tại sao lại có cô gái thích thế này, cô tình nguyện cả đời làm vợ chồng danh nghĩa, làm bạn về tinh thần với Hình Thiên.
Hạng Thịnh Duật giày vò cô mười mấy phút, may mà cũng không lâu lắm đã kết thúc rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa theo kinh nghiệm, sau khi kết thúc, chắc anh sẽ nghỉ ngơi một lát.
Cô quấn chăn lên người mình: “Với những phụ nữ khác anh cũng dùng sức mạnh sao?”
Hạng Thịnh Duật đứng dậy, quay lưng về phía cô.
Anh không có hứng thú với phụ nữ khác, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình cô, cũng có thể, sẽ chỉ có mình cô.
Anh đi vào bể tắm, dù vừa buông lỏng, mặt vẫn căng cứng như cũ, dáng vẻ hình như cũng không vui vẻ gì.
Tối nay Mục Uyển không muốn làm nữa: “Vậy, bây giờ tôi có thể đi về rồi chứ?”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhìn cô: “Hôm nay em muốn trở về sao?”
“Tôi không ở đây, anh cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại: “Đây là quan tâm tôi sao?”
Cô không được tự nhiên, ánh mắt lấp lánh: “Anh có thể hiểu như vậy.”
Hạng Thịnh Duật lại đứng lên.
Mục Uyển quay mặt đi chỗ khác, vén tóc, không nhìn anh.
Anh ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng rực liếc nhìn cô, mang theo ý cảnh cáo: “Đừng chọc tôi mất hứng nữa, tôi không thể hết lần này đến lần khác buông tha em, tôi cũng không muốn trở thành Cố Lăng Kiệt và Thẩm Diên Dũng thứ hai.”