Chương 1196: Đây Chính Là Thực Lực
CHƯƠNG 1196: ĐÂY CHÍNH LÀ THỰC LỰC
“Có chuyện gì?” Mục Uyển thắc mắc.
An Kỳ thấp giọng nói: “Tôi vừa nhìn thấy một căn phòng được phòng bị rất nghiêm ngặt, ở ngoài cửa có bốn người đứng canh, có chút tò mò, liền trèo lên tầng thượng, chui vào từ cửa sổ, nhìn thấy hoàng hậu và thị vệ có gian díu với nhau.”
“Cái gì?” Mục Uyển vô cùng kinh ngạc.
An Kỳ mở máy điện thoại, mở phần video ra cho Mục Uyển xem: “Tôi quay lại rồi, có thể sau này sẽ dùng đến.”
Huyệt thái dương của Mục Uyển co giật nhẹ, loại chuyện này một khi bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra tai tiếng lớn, sẽ làm lay động mạnh đến nền móng của Hoàng gia.
“Cô cứ giữ lại đã, chúng ta trở về rồi nói tiếp.” Mục Uyển nhắc nhở.
An Kỳ gật đầu, không ra ngoài nữa, sợ có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, ở trong phòng tiếp khách đợi cùng Mục Uyển.
“Hoa Cẩm Vinh biết cô đến tìm ông ấy, lại còn kéo dài thời gian, đây không phải cố ý sao?” An Kỳ không thoải mái, phàn nàn: “Đúng là một người đàn ông vô dụng, trong hoàng cung của mình mà cũng để vợ cắm sừng, gian díu với một người đàn ông khác.”
“Nói năng cẩn thận chút, vốn dĩ tôi qua đây là cũng muốn kéo dài thời gian, nếu như hôm nay ông ta không gặp mặt cũng tốt, không cần vội, hay là chơi game cùng tôi đi.” Mục Uyển đề nghị.
“Dò mìn, chơi không?” An Kỳ đề nghị.
Mục Uyển gật đầu, nhìn sang Lã Bá Vĩ: “Muốn chơi cùng không?”
“Hai người chơi đi, tôi đứng canh ở cửa.” Lã Bá Vĩ đi ra ngoài.
“Tính cách của Lã Bá Vĩ cũng trầm ổn thật đấy.” An Kỳ nói: “Cô tải app này xuống trước, phía trên có giới hạn thời gian, chúng ta chơi trong mười phút, xem ai chơi giỏi hơn, phu nhân có biết chơi trò này không?”
Mục Uyển đưa điện thoại cho An Kỳ, để An Kỳ tải giúp cô: “Hồi bé có chơi qua, lúc đó vẫn chưa có điện thoại thông minh, toàn chơi trên máy tính, nhưng cũng không chơi nhiều.”
“Chúng ta đặt cược đi, một ván 300 nghìn được không?” An Kỳ nói.
“Được.”
An Kỳ tải xong game, đưa điện thoại cho Mục Uyển, thêm số điện thoại của Mục Uyển xong mời cô vào đấu.
Cái trò dò mìn này, hồi nhỏ Mục Uyển đã từng chơi, những con số trong game biểu thị cho số bom mìn xung quanh, có yếu tố may mắn trong đó.
Mục Uyển ấn vào từng ô, rất nhanh đã qua được cửa thứ nhất, cửa thứ hai có nhiều ô hơn so với cửa thứ nhất.
Cô đang tập trung chơi game, ấn vào từng ô, có lúc đen đủi sẽ nhấn phải ô chứa mìn, sẽ phải chơi lại từ đầu.
Cô nhớ lại chuyện lúc cô chơi gắp gấu bông cùng Hạng Thịnh Duật trên thuyền, cũng là trò chơi dựa vào vận may, nhưng cũng có cả kĩ năng, chính là cần tốc độ.
Mười phút rất nhanh đã trôi qua, hai người đều đã dò được gần hết mìn.
“Wow, phu nhân, sao cô nhanh thế.” An Kỳ kinh ngạc, Mục Uyển vậy mà lại chơi hơn cô hai cửa.
“Vận may tốt, may mắn không chạm phải mìn.”
“Chơi lại đi.” An Kỳ vẫn chưa từ bỏ.
Hai người PK năm ván, An Kỳ thua cả năm.
“Thôi đi, lúc đầu chơi còn hăng hái, càng chơi càng cảm thấy mất hứng. Bây giờ tôi không muốn chơi nữa, đây không phải do phu nhân may mắn, rõ ràng là có thực lực.” An Kỳ tán thưởng cô.
Mục Uyển nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi, sáng nay chỉ ăn một chút cháo, bây giờ cô hơi đói.
“Hay là chúng ta trở về trước đi, tôi cảm thấy Hoàng đế đang cố ý.” An Kỳ nói.
“Cuộc họp có lâu đi chăng nữa thì cũng vẫn phải ăn cơm, nếu chúng ta không ở đợi ở phòng khách, phòng họp sẽ mở cửa.” Mục Uyển nói, đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách, tìm đến người thị vệ đang đứng giữ cửa: “Quốc vương mở cuộc họp ở đâu, phiền anh dẫn đường cho chúng tôi.”
“Quốc vương không cho gọi phu nhân, phu nhân cố tình qua đó, không thỏa đáng lắm.” Thị vệ từ chối.
“Tôi không cố tình qua đó, tôi sẽ chỉ đứng đợi ở cửa, cũng là vì muốn tiết kiệm thời gian cho Quốc vương.” Mục Uyển nói.
“Không có lệnh của Quốc vương, tôi không thể đưa phu nhân đến đó.”
An Kỳ tức giận, túm cổ áo thị vệ, giơ nắm đấm, uy hiếp nói: “Anh đã từng thấy nắm đấm nào to bằng bao cát chưa?”
“Cho dù cô có đánh chết tôi, tôi cũng không thể đưa cô đi.” Thị vệ nói.
An Kỳ giơ nắm đấm muốn đánh.
“Ngừng tay.” Mục Uyển kêu lên, cười khẽ, nhìn thị vệ, nói với An Kỳ: “Cô đánh anh ta, anh ta vì làm tròn chức trách của mình, sẽ có được sự tán thưởng của Quốc vương, tuy là sẽ phải chịu chút đau đớn, nhưng sẽ có được nhiều thứ đáng giá hơn, cô càng đánh anh ta, anh ta càng cảm thấy xứng đáng, còn có thể cắn ngược lại chúng ta.”
An Kỳ cảm thấy Mục Uyển nói rất có lý: “Vậy phải làm sao?”
“Nếu như anh ta vô lễ với An Ninh phu nhân, thì mọi chuyện sẽ không như vậy nữa, thứ nhất, anh ta sẽ bị quở trách, thứ hai, lơ là chức trách, thứ ba, cũng sẽ không được thưởng gì nữa, còn khiến cho gia tộc cảm thấy xấu hổ, nhà họ Hạng của chúng ta không thể tha thứ anh ta, anh ta sẽ không làm được gì nữa, đồng nghĩa với việc sống không bằng chết.” Mục Uyển gian tà nói, đến cả dáng vẻ như xem kịch hay cũng là học theo Hạng Thịnh Duật.
Sắc mặt của thị vệ trở nên tối sầm đi: “Phu nhân, cô không thể hại tôi như vậy.”
“Trong mắt của tôi chỉ có hai loại người, người đứng về phía tôi và kẻ địch, nếu như anh muốn làm kẻ địch của tôi, thì tại sao tôi không thể đối phó anh, anh nên biết rằng tôi không phải là người tốt gì cả.” Mục Uyển cố ý uy hiếp.
Vai của thị vệ khẽ run lên, cúi thấp đầu, nói: “Quốc vương đang ở ngự thư các mở cuộc họp, phu nhân không thể nói là tôi nói ra.”
“Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ người đứng về phía tôi rồi, làm phiền anh dẫn đường.” Mục Uyển nói.
“Tôi không dám dẫn cô đi, mong phu nhân bỏ qua cho tôi, cô chỉ cần đi thẳng về phía trước, đến phía hồ thì rẽ phải, là có thể nhìn thấy một căn phòng, nơi đó là ngự thư các, Quốc vương đang họp ở đó, hơn nữa lúc này chắc cũng sắp họp xong rồi.” Thị vệ cúi thấp đầu nói.
“Nếu như anh dám nói dối tôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là sống không bằng chết.” Mục Uyển uy hiếp, nhanh chóng đi đến ngự thư các.
Thị vệ không hề lừa cô, cô nhìn thấy có rất nhiều thị vệ đang đứng giữ cửa.
“Phu nhân, chúng ta sẽ đợi ở đây sao?” An Kỳ hỏi.
“Cảnh sắc nơi này khá tốt, đợi thì đợi thôi, kiểu gì bọn họ chẳng phải ăn cơm.” Mục Uyển nói.
Bọn họ lại đợi nửa tiếng đồng hồ nữa, điện thoại của Mục Uyển vang lên.
Là Hạng Thịnh Duật gọi, cô nghe máy.
“Cuộc họp kết thúc rồi, em vào đây.” Hạng Thịnh Duật nói.
Hóa ra, Hạng Thịnh Duật cũng đang ở trong đó, không biết tại sao, tuy không muốn thừa nhận, nhưng có anh ở đây, lại khiến cho cô cảm thấy an tâm lạ kỳ.
Cô bước đến ngự thư các, bị thị vệ giữ lại.
Hạng Thịnh Duật bước ra, ra lệnh với thị vệ: “Để cô ấy vào.”
Thị vệ trao đổi ánh mắt với nhau, lại nhìn trang phục trên người của Hạng Thịnh Duật, không dám làm trái, nhường đường.
Mục Uyển bước vào, nhìn thấy Hoa Cẩm Vinh đang ngồi trên phía bục cao.
“Chuyện của em tôi đã nói rõ ràng với Quốc vương rồi, ông ấy đã xem hết văn kiện, trong vòng một tháng, em có một trăm phần trăm quyền xuất nhập khẩu dầu mỏ, chỉ cần em ra lệnh là được.” Hạng Thịnh Duật nói, khẽ cười.
Cô biết rõ, chỉ cần có anh ở đây, chuyện gì cũng có thể làm được, có lẽ đây chính là thực lực!!!