Chương 402: Chúng Ta Là Bạn Mà
CHƯƠNG 402: CHÚNG TA LÀ BẠN MÀ
“Ừ.” Trần Niệm đáp một tiếng, trong mắt có một tầng sương mờ khiến người khác nhìn không thấu: “Tôi đi cùng bạn. Vậy không làm phiền anh nữa.”
“Ờ ờ, được.” Trương Tinh Vũ đáp.
“Cô Trần, vốn giá bán dòng này là 3.8 tỷ, nhưng giờ chúng tôi đang có đợt khuyến mãi, giá còn 3.5 tỷ, cô có thể được khuyến mãi 300 triệu. Ngoài ra, chúng tôi còn có quà tặng kèm, ví như nồi cơm điện, lò nướng, còn có bốc thăm trúng thưởng, có cơ hội trúng tủ lạnh, xe máy điện và cano…”
“Cậu để lại danh thiếp cho tôi, tôi sẽ nói với bạn tôi, nếu cô ấy cần, về sau sẽ liên lạc với các cậu.” Trần Niệm nói.
“Vâng vâng, được.” Nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình như cũ, đưa danh thiếp cho cô.
Trần Niệm rời khỏi chỗ bán du thuyền, không quay trở về, bọn họ gần bờ biển, cô liền ra cảng hóng gió.
Ở đó có rất nhiều người bán hải sản, bạch tuộc, cua biển, cá hố, ngao sò, tôm cá các loại.
Không khí tràn ngập mùi tanh, có rất nhiều ngư dân, có lẽ là do thời gian, nên người đến mua cũng không nhiều.
Trần Niệm muốn mua cua biển, nhưng vừa nghĩ, khách sạn mình ở không có nhà bếp, chỉ đành từ bỏ ý định, tùy ý đi dạo bên bờ biển, dọc theo làn gió biển ẩm ướt mằn mặn.
Còn nhớ, khi cô và Cố Lăng Kiệt ngồi bên bờ biển, gió biển nhẹ thổi, ngọn lửa trong đống đá cũng cháy lớn, đốt nồi thịt lợn rừng hầm măng sôi ùng ục, ánh lửa nhuộm hồng khuôn mặt hai người.
Ở đó, chỉ có hai người bọn họ, nhưng cô không cảm thấy cô đơn, linh hồn cũng tìm được sự bình yên trước giờ chưa từng có.
Bây giờ, cô cô độc một đời, chạy trốn nơi thành phố náo nhiệt, ngoài việc cảm thấy bản thân ngày càng cô đơn, linh hồn cũng không ngày nào yên bình, cô không biết bản thân phải đi đâu, cũng không biết bản thân dừng ở nơi nào, mỗi ngày, đều trôi qua trong cô đơn và tuyệt vọng.
Một bà lão lưng gù, đeo một giỏ trúc trên lưng, ngã nhoài ra mặt đất.
Cô chạy tới, đỡ bà lão dậy: “Bà không sao chứ?”
Bà lão ngồi trên mặt đất, một tay nắm lấy cánh tay cô, lớn tiếng kêu gào: “Ối làng nước ơi, đụng ngã người ta rồi.”
Trần Niệm nhìn chằm chằm bà lão, rất bình tĩnh hỏi: “Bà chắc chắn muốn là thế này sao?”
“Cô gái, nơi này khuất camera, chỉ cần tôi nhất định nói là cô làm là được, tôi không cần nhiều, cho tôi 500 nghìn, bằng không, tôi liền làm lớn chuyện.” Bà lão đè thấp giọng nói.
Trần Niệm nhếch mép cười: “Lợi dùng lòng tốt của người khác làm chuyện xấu, cho dù đời này sống thoải mái, rồi cũng báo ứng lên người bà hoặc là con cháu bà thôi.”
“Cô nói cái gì? Có tin tôi xé rách miệng cô ra không?” Bà lão hung dữ nói.
Lúc cô học tâm lý học, có học được một điều, con người, vì không tự tin hoặc trong lòng cực kì lo sợ, sẽ càng tỏ ra hung dữ để che đậy trái tim bất an, hoặc là muốn trốn tránh gì đó.
Trần Niệm chỉ mỉm cười, rút 500 nghìn từ trong ví ra, đưa cho bà lão.
Bà lão sững sờ, nhận lấy tiền. Trần Niệm rời đi, ngồi dưới bóng cây, nhìn đại dương xanh lam rộng lớn đến ngây người, cho tới khi mặt trời xuống bóng. Cô tìm một quá buffet hải sản, vừa đi vào, liền nhìn thấy một cô gái đặt đồ ăn lên bàn, chụp vài tấm ảnh, chọn một tấm đẹp nhất, đăng lên dòng thời gian.
Vì thế, có những người, thích cho người khác thấy cuộc sống của mình, tìm kiếm sự tồn tại dưới sự hâm mộ và tán thưởng của người khác.
Cô chọn chỗ ngồi, tùy tiện ăn chút gì đó, rút điện thoại ra, chơi My Talking Tom để giết thời gian.
Điện thoại reo lên, thấy là Lưu San gọi, lập tức nghe máy.
Lưu San không nói gì.
Trần Niệm có một loại dự cảm không lành, bình thường Lưu San sẽ không như này: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
“Lần du lịch này, Thẩm Diên Dũng sẽ đi cùng 1 tuần, lúc anh ta không ở cùng sẽ tăng thêm một đội vệ sĩ, có lẽ anh ta đã biết mình muốn đi. Làm sao giờ? Người anh ta phái đến nhất định đều là tinh anh.” Lưu San lo lắng nói.
“Đừng lo lắng, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, đội vệ sĩ của Thẩm Diên Dũng cũng như vậy. Mình có một cách, nhưng có thể sẽ khiến Thẩm Diên Dũng rơi vào nguy hiểm, nhưng Thẩm Diên Dũng càng nguy hiểm, người của anh ta càng không thể để ý đến cậu, cậu càng có khả năng trốn thoát.” Trần Niệm trầm tư nói.
“Khiến Thẩm Diên Dũng rơi vào nguy hiểm sao?” Lưu San ngừng một chút: “Mặc dù anh ra luôn bức ép mình, thế nhưng, khiến anh ta chết… có khi nào rung chuyển cả nước không?”
“Chỉ là khiến anh ta nguy hiểm, không đến mức sẽ chết.”
“Ừ, được, mình tính ngày kia sẽ xuất phát, hy vọng mọi thứ thuận lợi.” Lưu San cầu khẩn.
“Sẽ như thế, chỉ là, mình đoán Thẩm Diên Dũng tâm tư cẩn mật, có khả năng anh ta sẽ thu điện thoại của cậu trong thời gian đi du lịch.” Trần Niệm suy đoán.
“Vậy phải làm sao?”
“Mình biết có một loại máy, đưa vào trong cánh tay, máy thông thường sẽ không kiểm tra ra, phải dùng loại máy đặc chế mới có thể giám sát và định vị, mình liên lạc một chút, có lẽ có thể tìm được, ngày mai gặp mặt một chút.”
“Được, cậu ăn tối chưa?” Lưu San hỏi.
“Mình ăn rồi, đang chuẩn bị về. Giờ cậu đang ở đâu?”
“Mình đã ở trong biệt thự rồi. Vậy ngày mai gặp đi.” Lưu San tắt máy.
Trần Niệm bắt taxi quay về, lúc ở trên xe, nghĩ mãi xem nên tìm ai giúp đỡ.
Cố Lăng Kiệt, không thể, Tô Khánh Nam, cũng không thể dây vào, sẽ để lại nhược điểm. Dường như người có thể giúp cô chỉ có Alan thôi.
Chỉ là, giờ cô nợ anh, có lẽ mãi mãi cũng không trả hết được, vì thế, có chút khó mở miệng.
Đang băn khoăn mâu thuẫn, bất tri bất giác, đã đến spa Mộc Hương.
Cô vào phòng, trong phòng đã được dọn dẹp, ga giường cũng đã thay mới, dường như chưa từng có ai vào vậy.
Cô vứt túi lên sofa, một mình ngồi trên sofa, ngây người hồi lâu.
Tôn nghiêm và thể diện, trước hạnh phúc cả đời của bạn mình, dường như không hề quan trọng.
Cô gọi điện thoại cho Alan.
“Vừa rồi bà nội tôi còn nhắc tới em, em liền gọi tới, trùng hợp thật.” Alan cười nói.
Cho dù lúc nào cô gọi cho anh, anh đều cởi mở như thế.
Trong lòng Trần Niệm có chút ấm áp: “Có chuyện này, Lưu San ra ngoài, có thể sẽ có một đội vệ sĩ đi theo, hơn nữa, tôi cũng không liên lạc được với cô ấy.”
“Chỉ cần đến Anh, cho dù có vài đội vệ sĩ, tôi đều có tự tin có thể cứu bạn em ra, yên tâm đi.”
“Thế nhưng, có thể tôi không thể liên lạc với bạn tôi, tôi không biết hướng đi của họ.”
Alan cười nhẹ, rất tự tin nói: “Tôi có thiên nhãn ở Anh, cho dù bọn họ ở đâu, làm gì, tôi đều có thể tìm thấy, em giao tất cả cho tôi là được rồi, yên tâm đi.”
Nghe Alan nói như vậy, dường như cô có thể yên tâm rồi, đến lừa đội vệ sĩ đi như nào cũng không cần nghĩ nữa.
“Cảm ơn anh, Alan.”
“Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn mà, haha.”
“Chúng ta là bạn mà.” Trần Niệm nhắc lại câu này của Alan, rồi tắt máy.
Tiếng gõ cửa vang lên…