Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 680: Cô Và Cố Lăng Kiệt Ăn Tết Cùng Nhau​




CHƯƠNG 680: CÔ VÀ CỐ LĂNG KIỆT ĂN TẾT CÙNG NHAU
"Bí mật gì?" Bạch Nguyệt buột miệng hỏi.
"Phải chờ sau khi cô tiếp nhận, tôi mới nói cho cô biết." Tô Chung đàm phán.
"Nếu như tôi không có hứng thú với bí mật của ông thì sao?" Bạch Nguyệt lý trí nói.
"Liên quan tới Cố Lăng Kiệt." Tô Chung ném ra một chút.
Bạch Nguyệt cong khóe miệng. Bí mật liên quan tới Cố Lăng Kiệt, cô hỏi Cố Lăng Kiệt là được rồi.
Tô Chung nhìn Bạch Nguyệt không nói chuyện liền nói tiếp: "Tôi vẫn tương đối tin tưởng vào năng lực của cô hơn. Tôi hy vọng có thể mau chóng phá án, nếu không cái tết năm nay sẽ không yên ổn."
"Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận được. Tôi không có hứng thú với bí mật của Cố Lăng Kiệt, hơn nữa quan hệ giữa tôi và Thịnh Đông Quang không tốt, tôi đi điều tra sẽ không thích hợp, cần phải tránh. Bây giờ tôi là một người phụ nữ có thai, cần phải có tâm tình tốt, mong ông thứ lỗi." Bạch Nguyệt ôn hòa nói.
Tô Chung sốt ruột, thấy như vậy còn không thuyết phục được Bạch Nguyệt: “Trong vòng ba ngày điều tra ra thủ phạm, cô muốn gì tôi có thể đồng ý với cô. Dù sao tôi cũng nhìn Cố Lăng Kiệt lớn lên, cậu ta và con trai của tôi còn là anh em tốt. Trước đây tôi làm sai là bởi vì đau lòng cho con gái của tôi, tôi ở đây nói một tiếng xin lỗi."
Ngày mai cô có chuyện riêng phải làm.
"Nếu có một ngày, ông bị nhận định là hung thủ mưu sát Thịnh Đông Quang, như vậy nể tình con trai ông là bạn của Cố Lăng Kiệt, tôi sẽ điều tra vụ án này một lần nữa. Nhưng khi ông không gặp nguy hiểm, chỉ là vài lời đồn nhảm, tôi khuyên ông đừng làm giá áo cho người khác." Bạch Nguyệt rõ nói ràng.
"Đừng làm giá áo cho người khác, cô nói lời này có ý gì?" Tô Chung khẩn trương nói.
"Cho dù không biết hung thủ là ai, nhưng ông nên suy nghĩ xem, Thịnh Đông Quang chết có lợi cho ai nhất. Ông trở thành người đứng đầu sóng ngọn gió, ai có lợi nhất. Khi ông không gặp nguy hiểm thì đừng tự loạn đầu trận tuyến, bằng không, ông có thể sẽ thật sự bị người khác đổ tội là hung thủ thật sự đấy. Tôi chỉ có thể nói những lời này thôi. Tôi cúp máy đây."
"Này, Bạch Nguyệt." Tô Chung gọi cô lại: “Nếu như tôi thật sự bị xác định là hung thủ, cô sẽ cứu tôi chứ?"
"Sẽ." Bạch Nguyệt nói đơn giản một từ rồi cúp máy.
Để tay lên ngực tự hỏi mình, nếu như Tô Chung bị gài bẫy trở thành hung thủ, cô sẽ ra tay sao?
Có thể. Nể mặt Cố Lăng Kiệt, cô sẽ giúp ông ta rửa sạch tình nghi. Có lẽ vậy... Chỉ cần ông ta không có lòng hại Cố Lăng Kiệt nữa.
Buổi chiều, Bạch Nguyệt vẫn luôn câu cá, thứ nhất là tâm tình bình tĩnh, thứ hai là hưởng thụ yên tĩnh trong chốc lát.
Mãi đến khi Trương Tinh Vũ qua, cô nhìn đồng hồ, vừa vặn mười lăm giờ.
Cô đã câu được thêm một con cá trắm đen, năm con cá trích hơn một cân.
"Bà chủ, hôm nay cô mời người của ám vệ ăn cơm à?" Trương Tinh Vũ vui vẻ nói.
"Ừ, ngày mai sẽ là giao thừa, cũng nên bố trí ổn thỏa cho bọn họ về nhà ăn tết, để cho bọn họ nghỉ ngơi một tuần, mùng bảy quay lại làm là được rồi. Tôi đã gửi sáu trăm triệu vào thẻ của bọn họ, cũng gửi cho anh một tỷ rưỡi rồi." Bạch Nguyệt nói xong liền từ trong lều đứng lên, chỉnh lại quần áo.
"A?" Trương Tinh Vũ chấn động: “Bà chủ, cô gửi cho tôi một tỷ rưỡi lúc nào vậy?"
Bạch Nguyệt cười: “Sáng sớm nay, vì bảo đảm an toàn cho ám vệ nên tôi chuyển từ ngân hàng Thụy Sĩ qua, cần phải mất một ngày, chắc ngày mai tiền mới có thể vào tài khoản."
"Cô cho tôi một tỷ rưỡi, vậy cũng quá nhiều rồi." Trương Tinh Vũ thật thà gãi đầu.
"Anh xứng đáng được vậy. Được rồi, làm việc đi. Anh giúp tôi đưa cái thùng về, bên trong có rất nhiều cá nên rất nặng. Nếu không, anh đẩy chiếc xe qua, đưa đi cũng dễ hơn." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Không sao, chỉ có chút đó thì tính là gì. Cho dù có mang nặng một trăm cân, tôi cũng có thể bước đi như bay." Trương Tinh Vũ vừa cười vừa nói, nhấc cái thùng lên và xúc động nói: "Oa ha ha, hôm nay tôi có thể được ăn canh cá do bà chủ nấu rồi. Đó là món ngon nhất mà tôi từng ăn đấy."
Bạch Nguyệt cười khẽ: “Làm gì ngon như anh nói chứ!"
"Chỉ có điều ngày mai đều cho ám vệ về ăn tết, vậy còn an toàn của bà chủ thì sao?" Trương Tinh Vũ lại lo lắng.
"Ngày mai tôi sẽ bắt đầu không ở nhà, sẽ không ở nhà rất nhiều ngày nên không cần lo lắng." Bạch Nguyệt nói.
Trương Tinh Vũ hiểu rõ: “Bà chủ lén đi ăn tết cùng với thủ trưởng sao?"
Bạch Nguyệt cong khóe miệng lên, nghĩ đến Cố Lăng Kiệt, trong lòng cảm giác ấm áp hơn: “Tính là vậy đi."
Cô tuyệt đối tin tưởng Trương Tinh Vũ, không hề giữ lại: “Anh nhớ, không được nói với bất kỳ ai về chuyện này đâu đấy."
"Bà chủ cứ yên tâm, tôi biết, sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Chỉ có điều bà chủ, bao giờ thì thủ trưởng mới trở về vậy? Chúng tôi đều rất muốn ngài ấy." Trương Tinh Vũ nhìn Bạch Nguyệt với vẻ chờ mong.
"Nhanh thôi, chờ thêm một thời gian nữa đi." Bạch Nguyệt âm thầm thở dài. Cô cũng hi vọng Cố Lăng Kiệt về sớm một chút. "Đúng rồi, Lâm Thư Lam thế nào? Bởi vì một vài tình huống đặc biệt, tôi không thể qua thăm cô ấy được. Chỉ có điều chờ qua tết, tôi lắp đặt dụng cụ trong nhà là cô ấy lại có thể trở về rồi."
"Trạng thái tinh thần của cô ấy rất tốt, cơ thể khôi phục cũng rất tốt, ngoại trừ vết thương trên mặt, còn lại đều đang khôi phục."
"Mặt rất quan trọng với một người phụ nữ. Trương Tinh Vũ, tôi hỏi anh một việc, anh nghĩ thế nào về Thư Lam?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Một đồng đội thôi. Tính cách của cô ấy giống như một cậu bé vậy, từ trước đến nay tôi chưa từng xem cô ấy là phụ nữ." Trương Tinh Vũ thành thật nói.
Bạch Nguyệt im lặng. Nếu như trước đây, mặt của Thư Lam không bị hủy, cô có thể sẽ ám chỉ Thư Lam thích anh ta.
Nhưng bây giờ mặt của Thư Lam bị hủy, bình thường đàn ông rất khó tiếp nhận được, nữa là Trương Tinh Vũ vốn không có cảm giác với Thư Lam.
Vẫn phải chờ Thư Lam khôi phục lại gương mặt rồi nói sau vậy.
"Anh cố gắng chăm sóc tốt cho cô ấy. Còn nữa nếu anh không hiểu được tâm lý của cô ấy hoặc là có vấn đề khó khăn gì, có thể đi hỏi tôi."
Trương Tinh Vũ mờ mịt nhìn Bạch Nguyệt, không hiểu ám chỉ của Bạch Nguyệt, khẽ gật đầu và nghiêm túc nói: "Được, bà chủ."
Trong lòng Bạch Nguyệt lại thầm thở dài.
Nếu như Trương Tinh Vũ do dự, muốn suy nghĩ, chứng tỏ Trương Tinh Vũ có chút suy nghĩ về Thư Lam, ít nhất biết Thư Lam thích anh ta.
Nhưng anh ta thật sự không biết gì cả.
Chỉ trong giây lát, bọn họ đã đến bên trong biệt thự.
Tống Tâm Vân đang chuẩn bị thức ăn, mùi thơm từ trong phòng bếp truyền tới.
"Oa, mùi thơm quá." Trương Tinh Vũ xách luôn thùng vào phòng bếp, thấy Tống Tâm Vân chuẩn bị rất nhiều thức ăn: “Bà chủ, đây là muốn mở tiệc mừng sao? Tôi cảm giác còn hơn cả tiệc mừng của tôi rồi."
Tống Tâm Vân bị Trương Tinh Vũ chọc cười: “Làm gì có tốt như cậu nói chứ, cậu đúng là giỏi ăn nói."
"Sao lại không ạ, tôi nhìn mà muốn chảy nước miếng rồi." Trương Tinh Vũ chép miệng.
Tống Tâm Vân mỉm cười nói đầy yêu thương: "Cậu tạm thời nhịn xuống đi, năm rưỡi đến sáu giờ mới ăn tối đấy."
"Được, tôi đi gặp các chiến sĩ trước, xem hai người nào xui xẻo phải ở lại canh gác. Mặc dù là sát đêm giao thừa cũng không thể thả lỏng cảnh giác được." Trương Tinh Vũ nói.
Bởi vì liên quan đến an toàn của Bạch Nguyệt, Tống Tâm Vân cũng không phản đối: “Vất vả cho mọi người rồi."
Trương Tinh Vũ đi từ phòng bếp ra ngoài, một lần nữa sắp xếp nhiệm vụ cho các chiến sĩ phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK