Chương 764: Bọn Họ Đã Từng Ở Cạnh Nhau
CHƯƠNG 764: BỌN HỌ ĐÃ TỪNG Ở CẠNH NHAU
"Tiểu Bạch?" Bạch Nguyệt buột miệng nói ra.
Trong trí nhớ cũng có một con chó như thế, cũng ở trên thuyền, tình cảm với cô rất tốt.
Có phải tên Tiểu Bạch hay không, cô có chút không rõ.
Cố Lăng Kiệt sâu tối nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt xấu hổ nở nụ cười, giải thích nói: "Ý của tôi là, toàn thân của nó đều là màu trắng, rất khỏe mạnh, rất đáng yêu."
"Tên của nó là Tiểu Bạch." Cố Lăng Kiệt nói, lên thuyền. Sờ sờ đầu chó.
Lúc sờ đầu chó, vẻ mặt của anh dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt cũng ít sắc bén hơn.
Ánh mắt của Bạch Nguyệt cũng trở nên dịu dàng, trước kia từng nghĩ muốn nuôi chó, nhưng có đôi khi cô phải đi công tác, không cẩn thận chó sẽ bị đói.
Bây giờ Alan muốn ở đây, anh ta bị hen suyễn, cũng không tiện nuôi chó.
"Bình thường nó đều ở trên thuyền sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ừ, nó thích ở trên thuyền, ở đây, chính là thiên hạ của nó." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói, sờ đầu Tiểu Bạch.
Bạch Nguyệt cũng ngồi xổm xuống, Tiểu Bạch lập tức vọt tới trước mặt cô, vui vẻ lắc lắc đuôi.
Bạch Nguyệt thật lòng thích con chó này, sờ sờ đầu nó, con chó nằm sấp trên mặt đất.
Trong lòng Bạch Nguyệt càng mềm mại hơn, sao con chó này lại đáng yêu như vậy chứ, cô rất thích.
"Tiểu Bạch." Bạch Nguyệt gọi nó.
Nó lập tức đứng lên, le lưỡi, chính là một khuôn mặt tươi cười.
"Có thức ăn cho chó không? Tôi muốn cho nó ăn." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Có." Cố Lăng Kiệt cầm một cái bát cho chó tới đây.
Tiểu Bạch nhìn thấy Cố Lăng Kiệt có bát cho chó, lập tức chạy về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đưa bát thức ăn của chó cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhận lấy bát cho chó, đặt ở trên mặt đất.
Con chó lập tức đến ăn.
"Có nước không? Lúc mùa hè phải cho chó uống nhiều nước." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt trở về lấy bình nước chuyên dụng của Tiểu Bạch, đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đút nước cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không chịu uống, còn đang ăn thức ăn cho chó.
"Anh đã bao lâu không cho nó ăn rồi, thoạt nhìn nó rất đói." Bạch Nguyệt có chút oán giận nói.
"Buổi sáng tôi cho nó ăn một lần, buổi tối lại cho ăn một lần." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía anh: "Bình thường anh ở trên thuyền sao?"
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
"Nếu bình thường anh phải đi công tác, vậy Tiểu Bạch phải làm sao đây?" Bạch Nguyệt lo lắng nói.
"Dân chài ở đây tôi đều quen, sẽ nhờ bọn họ chăm sóc Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng đều quen bọn họ, ở chung rất tốt." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt sờ sờ đầu của chó: "Tiểu Bạch giỏi quá."
Alan nhìn hai người họ nói chuyện qua lại, chiếc du thuyền này, anh có biết, trước kia là của Bạch Nguyệt, không ngờ Cố Lăng Kiệt vẫn luôn ở trên thuyền này.
"Khi nào chúng ta đi?" Alan hỏi.
"Đợi lát nữa, tôi kêu người mua một vài thứ tới đây, khoảng ba phút nữa là đến." Cố Lăng Kiệt nói.
"Được." Alan tính tình tốt trả lời.
Anh ta đi đến boong thuyền,
Quả nhiên, giống như đúc với Bạch Nguyệt năm đó. Không có gì thay đổi.
Trong lòng anh ta mơ hồ có chút cảm giác không thoải mái, ngủ trên ghế nằm, hóng gió biển.
Chỉ chốc lát, người của Cố Lăng Kiệt đến, mua một đống lớn đồ đạc.
Mồi câu cá, rau cải, thịt, hoa quả, cà phê các thứ.
Sau khi người của Cố Lăng Kiệt đến, Cố Lăng Kiệt đi đến phòng điều khiển, sau khi khởi động thuyền, xác định kinh độ vĩ độ, thì cho thuyền tự lái.
Anh bổ nửa quả dưa hấu, cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ xếp và đĩa, rồi thêm mận, lê, cam vào, làm hai đĩa lớn bưng ra ngoài, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Nguyệt, cô còn đang chơi cùng với Tiểu Bạch.
Khóe miệng của anh khẽ cong lên, khuôn mặt cương nghị cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Đến boong thuyền đi, ăn trái cây." Cố Lăng Kiệt gọi, bưng trái cây lên boong thuyền.
Alan còn đang hóng gió.
Cố Lăng Kiệt đặt đĩa trái cây xuống trước mặt anh ta.
"Cảm ơn." Alan nói.
Cố Lăng Kiệt đặt một đĩa khác lên quầy rượu bên cạnh, cũng ngồi xuống sô pha, nhìn về phía biển rộng phương xa.
Alan cười khẽ ra tiếng.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Alan.
"Tôi cảm thấy chúng ta là tình địch thân thiện nhất, có đúng không?" Alan cười nói.
"Cô ấy xem anh như bạn bè, cho nên, cho dù anh là tình địch của tôi, cũng không cần thiết phải không thân thiết với anh, lúc cô ấy khó khăn nhất, là anh vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy, tôi vẫn biết, cảm ơn anh." Cố Lăng Kiệt bình tĩnh hòa nhã nói.
Alan nhún vai.
Cố Lăng Kiệt tâng bốc anh quá cao, anh không biết phải nói gì nữa.
"Anh thật sự chuẩn bị ở lại Mĩ sao? Nếu cô ấy không chọn anh, anh sẽ rất khổ sở." Cố Lăng Kiệt còn nói thêm.
"Anh ngàn dặm xa xôi tìm đến cô ấy, nếu cô ấy không chọn anh, anh có thể cảm thấy khổ sở không?" Alan hỏi ngược lại.
"Cho dù cô ấy ở đâu, tôi đều sẽ ở bên cạnh cô ấy, tôi không ép cô ấy phải lựa chọn." Cố Lăng Kiệt chăm chú nhìn về phương xa nói.
"Tôi cũng vậy, cho dù cô ấy có chọn tôi hay không, tôi đều sẽ ở bên cạnh cô ấy.
"Tôi và cô ấy có hai đứa con trai. Bọn nhỏ cần cô ấy." Cố Lăng Kiệt nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà cô ấy đã chọn buông bỏ, cô ấy là một người rất kiên cường, lúc đối mặt với phần tử khủng bố cũng có thể không sợ hãi trước nguy hiểm, một cô gái như vậy lại lựa chọn quên đi, tôi nghĩ tổn thương anh đem lại cho cô ấy cũng đủ để cô ấy hoàn toàn quên đi, thật ra ưu thế của tôi lớn hơn anh." Alan mỉm cười nói.
Cố Lăng Kiệt mím môi không nói gì, ánh mắt trở nên tối tăm, biến thành một cái động tối, quá tối tăm, khiến người ta không thể nhin rõ được dù chỉ một chút.
Bạch Nguyệt cười đi lên, nói với Cố Lăng Kiệt: "Tôi rất thích con chó nhỏ anh nuôi, cực kỳ ngoan ngoãn, vừa gọi nó, nó đã lập tức đi tới, còn biết lộn nhào nữa. Rất biết giả vờ đáng yêu.
"Em nổ súng với nó, nó còn có ngã xuống đấy, nhưng mà nó lợi hại nhất là đi mua đồ. Có lúc tôi sẽ mặc quần áo cho nó, treo một cái túi trên cổ nó, trong túi để tiền, kêu nó đi mua đồ.”
"Nó có thể mua đồ giúp anh?" Bạch Nguyệt cảm thấy thần kỳ.
"Có thể, gần đây có một chợ rau, rất nhiều nông dân bán rau ở đó đều biết nó." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, nếu lúc cô già vẫn chưa tìm được một người ở bên cạnh mình cả đời, cô phải nuôi một con chó, ở bên cô suốt quãng đời còn lại, như thế sẽ không cô đơn nữa.
Chó là người bạn tốt nhất của con người, cũng rất trung thành với chủ nhân.
Cô nằm xuống ghế dựa, hóng gió biển, gió biển thổi qua hai má, cảm giác đó cực kỳ thoải mái, mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái.
"Trước kia tôi từng ở trên một cái đảo hoang.” Bạch Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.
Cố Lăng Kiệt khẽ giật mình, nhìn về phía cô, chờ cô nói tiếp.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên: "Tôi nhớ rõ trên đảo có rất nhiều cua, nhưng mà, cua chạy rất nhanh, đa số đều sẽ trốn vào trong cát, có vài con thì chạy ra biển, dùng một cái lưới đánh cá, mỗi ngày có thể bắt được rất nhiều cua."
"Vậy mùa đông phải làm sao, nước biển rất lạnh, vẫn phải xuống biển sao?" Alan hỏi.
"Trước đó sẽ đi bắt một ít lợn rừng, thỏ hoang để dự trữ, còn có rất nhiều rau dại, phơi nắng cho khô, lúc mùa đông đều có thể ăn. Mùa đông trên đảo hoang rất đẹp, có rất nhiều thứ để ăn, không có chút buồn phiền." Bạch Nguyệt nhớ lại.