Chương 877: Ngọc Như Ý
CHƯƠNG 877: NGỌC NHƯ Ý
Bạch Nguyệt lên tòa làm chứng xong thì trở về từ nước M. Trên máy bay, cô luôn cảm thấy khó chịu, khó khăn lắm mới chịu đựng được. Đến khi xuống may bay thì bị vỡ nước ối, rồi cô được đưa thẳng đến bệnh viện.
Trên xe, Cố Lăng Kiệt vô cùng căng thẳng. Lúc Bạch Nguyệt sinh đứa con đầu lòng anh không ở bên cạnh cô. Bạch Nguyệt sinh đứa thứ hai anh cũng không ở bên cạnh cô.
Lần này, bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng phải ở bên cạnh Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không muốn anh lo lắng, cô không kêu đau, chỉ mỉm cười: "Lăng Kiệt, anh hát cho em nghe đi, hiếm lắm mới được nghe anh hát. Nhưng em không muốn nghe nhạc quân đội đâu, em không muốn con gái chúng ta giống con trai."
"Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, có nghe rõ không…" Cố Lăng Kiệt hát câu đầu tiên.
Bạch Nguyệt cười rộ lên, mới câu đầu tiên mà anh đã hát lệch nhịp rồi: “Ha ha, em đau bụng quá! Ha ha."
Cố Lăng Kiệt không hát nữa, anh nắm chặt tay cô, chỉ hận không thể sinh con thay cô luôn: “Em ráng chịu một chút, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
"Lát nữa em vào phòng mổ, anh đừng vào theo." Bạch Nguyệt dặn dò anh.
"Tại sao?" Cố Lăng Kiệt không hiểu.
"Dù sao thì anh cũng đừng vào." Bạch Nguyệt kiên quyết, sau đó cô chuyển đề tài: "Em thích nghe anh hát bài này, anh hát đoạn nào mà anh thuộc nhất đi."
Cố Lăng Kiệt càng lo cho cô hơn, Bạch Nguyệt luôn giấu nỗi đau vào lòng, anh mím môi không nói.
"Anh không hát à?" Bạch Nguyệt ôm bụng, đau rút từng cơn.
Cố Lăng Kiệt vội hát lên: “Anh tình nguyện giữ lại tất cả đau khổ trong lòng, cũng không muốn quên đi đôi mắt của em. Hãy cho anh can đảm để tiếp tục tin tưởng, vượt qua những lời lừa dối để ôm em. Mỗi khi anh hiểu được ý nghĩa của tồn tại của mình, mỗi khi anh lạc lối trong đêm tối, ánh sao sáng nhất trên bầu trời xin hãy soi sáng chỉ lối cho anh..."
Cố Lăng Kiệt hát đến cuối cùng giọng của anh như nghẹn lại.
Anh luôn thích có một đứa con gái, nhưng anh không ngờ Bạch Nguyệt sẽ đau đớn như vậy.
Cô vẫn cười, cố gắng nhịn đau, nhưng mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán, trên mũi cô, bàn tay cô cũng lạnh hơn.
"Lần này cho dù là con trai hay con gái anh cũng sẽ không để cho em sinh con nữa. Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của anh." Cố Lăng Kiệt nói xong, mắt đã ngấn lệ.
Anh cầm tay Bạch Nguyệt, hôn lên mu bàn tay cô.
Bạch Nguyệt vẫn cười. Phụ nữ hạnh phúc vì sinh con cho người mình yêu, cũng trở nên bất hạnh vì không có tình yêu.
Cô đồng ý sinh con cho anh, hơn nữa còn tràn đầy hy vọng và mong đợi vào tương lai.
Nếu như không phải bụng cô đau đến nỗi chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đau đến nhăn răng, thì cô cũng muốn hôn lại anh.
Sau khi đến bệnh viện, theo lời dặn của Bạch Nguyệt, Cố Lăng Kiệt không đi vào phòng phẫu thuật mà sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài.
Bạch Nguyệt đang cố hết sức trong phòng phẫu thuật .
Phụ nữ lớn tuổi rồi, không như hồi hai mươi mấy tuổi nữa. Cơ bắp cứng khiến đứa bé khó ra ngoài, hơn nữa lần này lúc mang thai cô ăn quá nhiều đồ bổ nên cục cưng cũng vì thế mà lớn hơn.
Còn về tại sao cô không cho Cố Lăng Kiệt vào nhìn cô sinh con, nguyên nhân là vì một bệnh nhân nam của cô.
Bệnh nhân này đã từng rất yêu vợ của mình. Vợ vào phòng phẫu thuật, anh ta cũng đi vào theo. Sau khi thấy toàn bộ quá trình vợ mình sinh con, anh ta đã bị ám ảnh.
Mỗi khi anh và vợ làm chuyện đó, anh sẽ lại nghĩ tới cảnh tượng vợ sinh con, nên không còn mặn mà gì với chuyện này nữa.
Khi cô quen người bệnh này, cũng là lúc bọn họ sắp sửa ly hôn.
Người vợ không hiểu tại sao người chồng lại lạnh nhạt với cô. Ngày nào cô ấy cũng sống trong tâm trạng nặng nề, oán hận, tủi thân, đau khổ và mặc cảm.
Mà anh ta, cũng muốn chữa khỏi bệnh tâm lý của mình.
Cuối cùng, cô còn chưa trị khỏi bệnh cho người chồng, thì bọn họ đã ly hôn rồi. Anh ta cũng từ bỏ việc chữa trị.
Có một ngày cô gặp anh ta trên đường. Anh ta đã có vợ mới, người vợ mới cũng đã có thai. Quá khứ của anh ta đúng là khiến người ta thổn thức không thôi.
Bao nhiêu cuộc tình đã chôn vùi trong nấm mồ hôn nhân. Không phải hôn nhân là nấm mồ, mà trong quá trình sống chung có quá nhiều cạm bẫy. Trong cuộc sống hôn nhân, nếu không biết thay đổi để bản thân, làm bản thân hoàn hảo hơn, thì chỉ có thể gặp sao yên vậy mà thôi.
Thái độ luôn là quan trọng nhất.
Một tiếng sau, một cô công chúa nhỏ ra đời.
Tiếng khóc của công chúa nhỏ rất lớn, “oa” một tiếng vang dội.
Bạch Nguyệt vui lắm, sinh được một công chúa nhỏ. Cố Lăng Kiệt vẫn luôn mong có một đứa con gái.
Cô được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cố Lăng Kiệt kích động đón lấy cô, hôn lên trán Bạch Nguyệt, mãi lâu sau mà anh vẫn không nói lời nào.
Bạch Nguyệt gặp được Cố Lăng Kiệt rồi thì mệt quá ngủ thiếp đi.
…
Lưu San dựa vào người Thẩm Diên Dũng, nằm dài trên sô-pha xem ti vi, tạm thời quên hết những chuyện phiền muộn khác. Bọn họ chỉ yên lặng hưởng thụ khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau.
Điện thoại di động của Lưu San rung chuông, là Cố Lăng Kiệt gọi tới, cô vội ngồi dậy nghe máy.
"Sao lại là anh gọi cho tôi? Nguyệt đâu?" Lưu San lo lắng hỏi.
"Cô không cần lo lắng, Nguyệt cô ấy không sao. Chúng tôi đang ở phòng bệnh 606 trong bệnh viện Nam Hải. Chúng tôi đã có một cô công chúa nhỏ rồi."
"Thật sao? Tốt quá rồi!" Lưu San vui vẻ đứng bật dậy: “Nguyệt nói với tôi, cô ấy muốn sinh một đứa con gái cho anh. Rốt cuộc cô ấy cũng được như ý muốn rồi. Bây giờ tôi qua đó có tiện không?"
"Sáng mai đi. Hôm nay cô ấy rất mệt." Cố Lăng Kiệt nói.
"Được, được. Sáng mai tôi sẽ qua sớm. Ha ha. Tốt quá rồi!" Lưu San cúp máy, cô cực kỳ vui vẻ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều món quà tặng cho công chúa nhỏ.
Thẩm Diên Dũng có chút buồn.
Anh vẫn luôn mong có một đứa con gái. Đúng là hâm mộ Cố Lăng Kiệt mà.
"Trước kia em và Tiểu Nguyệt đã bàn bạc kỹ rồi. Nếu cô ấy sinh con trai, em sinh con gái, thì sau này hứa hôn cho hai đứa nó. Bây giờ Tiểu Nguyệt đã có con gái rồi, con trai chúng ta lại lớn quá."
"Vậy giờ chúng ta sinh thêm một cô con gái nữa. Không phải Tiểu Nguyệt có một đứa con trai nhỏ sao?" Thẩm Diên Dũng nói xong bước lên ôm eo cô kéo vào lòng.
"Nhưng mà con trai của cô ấy tuổi mụ cũng đã bảy tuổi rồi. Từ lúc em mang thai cho đến khi sinh ra, bọn chúng sẽ cách nhau tới tám tuổi đó." Lưu San hơi thất vọng.
"Em phải nhìn xa một chút. Nhỡ đâu con gái của chúng ta có thể chọn được người tốt hơn thì sao?"
"Tốt hay không đối với em cũng không quan trọng lắm. Mấu chốt là con bé thích, đúng không? Anh nghĩ giúp em xem ngày mai em nên tặng gì cho con gái của Nguyệt đây? Món quà nào vừa phải đặc biệt vừa phải thể hiện được lời chúc tốt lành, lại còn có giá trị thực tế nữa." Lưu San suy nghĩ.
"Nước D có một loại đá quý, nghe nói là thiên thạch. Các nhà khoa học đã nghiên cứu nó có rất nhiều khoáng chất, có thể ổn định từ trường trong cơ thể, tăng cường sự lưu thông máu, phòng ngừa tắc nghẽn máu, giúp trị các loại bệnh như huyết áp cao, mỡ máu và đường huyết cao." Thẩm Diên Dũng nói.
"Sao em cảm thấy nó lại có tác dụng với người lớn tuổi hơn thế nhỉ? Anh giúp em lấy một miếng, em có thể tặng cho mẹ chồng của Nguyệt. Mẹ chồng của Nguyệt cũng rất tốt." Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng gật đầu: “Được. Vậy thì em tặng Ngọc Như Ý và khóa Trường Mệnh đi, khảm Ngọc Như Ý lên khóa Trường Mệnh, có thể đeo bên người, lại có ý nghĩa tốt lành."
"Vậy thì chọn cái này đi! Nhưng sáng mai em phải qua bên đó sớm rồi, bây giờ chuẩn bị có kịp không?"