Chương 501: Vơ Vét Đủ Rồi Thì Đừng Lấy Oán Trả Ơn
CHƯƠNG 501: VƠ VÉT ĐỦ RỒI THÌ ĐỪNG LẤY OÁN TRẢ ƠN
“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Trương Tinh Vũ lập tức nhận lệnh.
Rất nhanh đã đến chín giờ, vào lúc Bạch Nguyệt xuống lầu giúp Lâm Thư Lam thì điện thoại reo lên.
Cô thấy là Lâm Tiến gọi đến liền bắt máy: “Chuyện gì?”
“Mợ chủ, cậu chủ nhỏ đã mất tích rồi.” Lâm Tiến báo cáo.
“Cái gì? Người anh nói là Cố Minh Bảo?” Bạch Nguyệt kinh ngạc.
“Phải.”
“Không có ám vệ bảo vệ nó sao? Cho dù không có vậy camera có quay được gì không?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Có ám vệ đang bảo vệ cậu bé, nhưng người đó giả dạng giống hệt như Kakashi, hơn nữa tốc độ ra tay rất nhanh, ba tên ám vệ gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Kakashi? Ai?” Trong đầu Bạch Nguyệt nhanh chóng tìm kiếm thông tin của người này nhưng nhớ không ra.
“Trong anime Naruto. Chính là kẻ bịt mắt và mặt lại, buộc dây đeo trên trán, cho dù có quay được cũng không nhận dạng được khuôn mặt.” Lâm Tiến giải thích.
“Bắt Tiểu Bảo...” Bạch Nguyệt suy nghĩ, thoáng lên rất nhiều ý nghĩ: “Nếu đã bắt được người chắc chắn sẽ có bước tiếp theo, chúng ta không quay được người cũng không có hướng điều tra, chỉ có thể đợi bước tiếp theo này, hi vọng là...” Bạch Nguyệt hơi khựng lại, nhận ra bây giờ không chỉ một mình cô liền hạ thấp giọng nói: “Cũng có thể mang nó đi là muốn bảo vệ nó.”
“Ừm, được.”
“À, cậu đợi chút.” Bạch Nguyệt bước ra cửa giẫm lên bãi cát, các người lính đang canh gác ở cửa nên cô không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, nhìn về biển ở đằng xa nói tiếp: “Bản lĩnh của người đó như thế nào? Anh cảm thấy có phải là Cố Lăng Kiệt không?”
“Cô không nói cũng không để ý đến, cô vừa nói tôi lại cảm thấy có chút giống, ngoại hình gần giống, động tác cũng rất nhanh, Thủ trưởng không có chiêu thức cố định, ra tay nhanh mà hung hãn, hắn ta cũng giống vậy hơn nữa có thể đối phó ba tên ám vệ, rất ít người có bản lĩnh này.” Lâm Tiến nhìn màn hình nói.
“Ừm, như vậy trước đi, chuyện này đừng tiếp tục nữa. Chiều tôi sẽ trở về.” Bạch Nguyệt nói xong liền cúp máy, nhìn lên bầu trời.
Cố Lăng Kiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì!
Ăn xong cơm, Bạch Nguyệt đã háo hức muốn trở về, còn có rất nhiều việc cần cô xử lý.
Chưa tới bốn giờ chiều cô đã ở trong trang viên, đồng thời kêu luôn cả Tống Tâm Vân.
“Sao vậy?” Tống Tâm Vân thấy sắc mặt của Bạch Nguyệt không tốt lắm, lo lắng hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua thím Vương: “Mẹ, có một chuyện con cần mẹ đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Chuyện gì?” Tống Tâm Vân nhìn sang thím Vương.
Thím Vương vặn tay cúi đầu xuống, xen vào: “Mợ chủ, tôi thực sự không phải cố ý đâu.”
“Được, bà nói đi.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Bà chủ là thế này. Mợ chủ bảo tôi đến một nhà máy lấy tài liệu, cô ấy bảo tôi tuyệt đối không được mở tài liệu ra, tôi cũng không dám mở ra, nhưng sau khi lên xe buýt không biết đã bị ai quẹt rách, mợ chủ rất tức giận.” Thím Vương oan ức cúi đầu.
Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt giả tạo của bà ta, đôi mắt thâm trầm không lên tiếng.
“Chuyện đó có thể là do có người tưởng trong tài liệu là tiền nên quẹt rách thôi, Tiểu Niệm, không mất những thứ quan trọng chứ.” Tống Tâm Vân hỏi Bạch Nguyệt.
“Mẹ, mẹ rất tin bà ta đúng không? Vì vậy bà ta nói gì mẹ cũng tin.” Bạch Nguyệt híp mắt lại nhìn chằm chằm thím Vương.
“Cái này?” Tống Tâm Vân rất khó xử.
“Bà chủ, chuyện này là do tôi làm sai không bảo vệ tốt tài liệu, bà trừ tiền lương của tôi đi, tôi cam tâm tình nguyện.” Thím Vương nói.
“Tiểu Niệm. Con xem cũng không phải do bà ta muốn mở ra, người tính không bằng trời tính, sau này con muốn lấy tài liệu mẹ tìm người đi lấy giúp con.” Tống Tâm Vân nói nhẹ nhàng.
“Mẹ, mẹ rất hiền lành nên luôn mang theo những ý tốt tin vào những lời nói dối của người khác.”
“Mợ chủ cô không thể vu oan tôi được, tôi biết chuyện lần trước cô luôn thù oán tôi, cho nên cố tình vu tội tôi, vậy được tôi đi là được chứ gì. Dù sao cậu chủ đã không còn, hu hu hu, cậu chủ số khổ của tôi.” Thím Vương đang nói liền bật khóc.
Tống Tâm Vân thấy thím Vương khóc càng không nhẫn tâm hơn: “Tiểu Niệm, có mất thông tin gì quan trọng không? Mẹ đền.”
Bạch Nguyệt nhìn Tống Tâm Vân, mở video trong điện thoại di động ra đưa cho Tống Tâm Vân: “Mẹ xem xong sẽ hiểu.”
“Cái gì?” Tống Tâm Vân không hiểu nhận lấy điện thoại mở video lên xem.
Đôi mắt thím Vương lóe lên, sắc mặt ngày càng không tốt.
Tống Tâm Vân xem xong bình tĩnh nhìn vào thím Vương: “Bà bị sa thải rồi, sau này đừng vào đây một bước nào nữa.”
Thím Vương nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt, không hiểu hỏi Tống Tâm Vân: “Tại sao?”
“Người đang làm trời đang nhìn, bà làm ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm nay, tôi nhớ tôi luôn đối xử không tệ với bà, dù vừa nãy bà có nói dối tôi vẫn bênh vực bà, lương tâm của bà không biết đau sao?” Tống Tâm Vân hỏi, đưa video trong tay cho thím Vương xem.
Thím Vương mở to mắt ra, trong mắt lóe lên tia hoảng hốt muốn lấy điện thoại đi.
Tống Tâm Vân đưa lại điện thoại cho Bạch Nguyệt, quay người bước về phòng.
“Bà chủ.” Thím Vương quỳ xuống đất: “Tôi không dám nữa, tôi chỉ tò mò là thứ gì sau đó ma xui quỷ khiến mở ra, sau này tôi không dám nữa. Tôi bảo đảm sau này các người bảo tôi làm gì tôi sẽ làm đó, nếu tôi muốn hại các người có thể bỏ độc vào thức ăn là được, đúng không?”
Tống Tâm Vân không quay đầu lại nữa bước thẳng vào phòng.
“Lâm Thư Lam, canh chừng bà ta dọn dẹp hành lý bảo bà ta rời khỏi, dặn dò mọi người không cho phép bà ta bước vào đây một bước nữa.” Bạch Nguyệt ra lệnh.
“Cô không thể đối xử với tôi như vậy, cô làm vậy sẽ hối hận.” Thím Vương căm hận đứng lên.
“Bao nhiêu năm nay bà ở nhà họ Tống đã vơ vét đủ rồi, cho dù bây giờ rời khỏi bà cũng không lo cho cơm áo, bà còn muốn lấy oán trả ơn à?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Vơ vét gì chứ, cô lại ăn nói bậy bạ, cô cứ đợi đó mà xem.” Thím Vương căm hận nói, rời khỏi biệt thự.
Bạch Nguyệt gọi điện cho Lâm Tiến: “Dùng camera giám sát thím Vương, ngoài ra con trai của thím Vương không thể ở lại trong quân khu, gần đây anh quan sát chút, có thể con trai của bà ta sẽ có hành động.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bạch Nguyệt đi đến thư viện, nhớ lại nơi Cố Lăng Kiệt bước ra, cô đã tìm trong phòng rất lâu vẫn không tìm được bất kỳ đường hầm nào.
Nhưng từ camera cũng không thấy anh rời khỏi.
Chẳng lẽ do đường hầm quá bí ẩn?
“Mợ chủ, không may rồi.” Lâm Thư Lam vội vàng chạy vào, Tô Chung dẫn theo ba trăm tên lính vũ trang xông thẳng vào.
“Lục soát cho tôi.” Người của Tô Chung vẫn chưa đến, giọng nói đã được vang vào.
Những người đó xông vào vứt tất cả sách trên kệ sách xuống đất.
“Phó Thống Tô, ở đây.” Có người kêu lên.
Tô Chung đi đến trước một hàng kệ sách cuối cùng, nhìn những con số ở trên đó ra lệnh: “Cậy mở toàn bộ kệ sách ra.”