Chương 831: Tôi Muốn Lấy Lại Mọi Thứ Thuộc Về Tôi
CHƯƠNG 831: TÔI MUỐN LẤY LẠI MỌI THỨ THUỘC VỀ TÔI
Đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo, sâu thẳm khó dò, nhìn chằm chằm vào Lưu San, giấu diếm sự cuộn trào trong lòng, hỏi với giọng lạnh lùng: "Đây là con của em và Giang Diệp à?"
"Không, là em nhặt được." Lưu San trả lời xong, đột nhiên nhận ra rằng, giờ không phải là cô đang mơ.
Cô sững sờ nhìn Thẩm Diên Dũng: "Anh…anh, anh, sao anh quay lại đây?"
Thẩm Diên Dũng nheo mắt lại: "Em không muốn anh đến đây à?"
Lưu San ngay lập tức quay người đi, Thẩm Diên Dũng giữ cánh tay của cô, mạnh đến nỗi khiến Lưu San không thể thoát ra được.
Cô hét lên lo lắng: "Giang Diệp, Giang Diệp."
Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nhìn cô. Cô trông như một người bị kẻ háo sắc ức hiếp, gọi chồng mình đến cứu vậy.
Anh bịt miệng Lưu San lại, kéo vào gốc cây bên cạnh: "Để Giang Diệp đến bắt anh à?"
Lưu San ngừng nói và nhìn anh thăm dò.
Thẩm Diên Dũng thấy ánh mắt cô đầy sợ hãi, cảnh giác, bất lực như một chú thỏ con.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Anh hỏi mấy câu rồi đi." Thẩm Diên Dũng cười khẩy.
Lưu San gật đầu.
Thẩm Diên Dũng buông tay, nhìn chằm chằm vào mí mắt đang cúi xuống của cô: "Em tự nguyện gả cho Giang Diệp à?"
"Đúng vậy. Anh ấy chăm sóc và giúp đỡ tôi rất nhiều. Ở bên anh ấy, tôi cảm thấy thoải mái, không phải lo lắng về điều gì. Tôi có thể tự do sống cuộc sống có tương lai."
Thẩm Diên Dũng cong khóe miệng lên, nhưng đôi mắt hơi đỏ: "Em cho rằng anh không thể cho em những thứ đó, phải không?"
Lưu San từ từ siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt như có sương mờ mù mịt, cô không nói câu gì.
"Em có thích anh ta không?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San mím môi, vẫn không nhìn Thẩm Diên Dũng, nhắm mắt lại và nói: "Thích".
"Thích? Vậy em đối với anh thì sao?" Thẩm Diên Dũng nâng cằm cô lên để anh có thể nhìn thẳng vào mắt của cô: "Đã bao giờ thích anh chưa?"
Cơ thể của Lưu San khẽ run, sương mù mờ mịt trong mắt cô đậm hơn và bàn tay cũng siết chặt hơn.
Cô thích, thích rất nhiều, thích đến mức ngay cả khi cô chết, bất hạnh cũng không sao, nhưng lại hy vọng anh có thể sống, con của họ mới có thể tiếp tục sống, miễn là anh còn sống, để anh trở lại đỉnh cao một lần nữa, dù chết đi cô phải xuống địa ngục cũng cam lòng.
Chỉ là, những điều này cô không thể nói, nếu không, anh chắc chắn sẽ phải chết.
"Đó đều là những chuyện quá khứ rồi. Bây giờ tôi đã kết hôn, nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu anh phải có câu trả lời, thì tôi thừa nhận tôi từng thích anh, nhưng bây giờ ... tôi muốn bắt đầu lại từ đầu." Lưu San nói.
"Bắt đầu lại từ đầu có nghĩa là gì? Là bắt đầu lại với anh, hay hy vọng anh không làm phiền cuộc sống của em nữa." Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lời nói quá tàn nhẫn, cô không nói được nên lời, nhưng, nếu cô không nói, cô sẽ giết chết anh và con của họ: "Thẩm Diên Dũng, xin lỗi."
"Điều anh muốn nghe không phải là lời xin lỗi." Thẩm Diên Dũng buông tay và nhìn cô buồn bã.
Cái nhìn đó khiến trái tim Lưu San đau đớn. Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Diên Dũng nhìn mình bằng ánh mắt buồn bã như vậy. Ngay cả khi anh gặp chuyện, anh vẫn mỉm cười.
Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt tuôn rơi, cô sợ rằng nếu cô ở lại thêm một giây, cô sẽ nói ra tất cả.
"Tôi xin lỗi." Lưu San nói, chạy về phía đường lớn, đẩy đứa trẻ đi theo, như thể có một con quỷ ở đằng sau, không dám quay đầu lại.
Thẩm Diên Dũng cũng đứng yên tại chỗ, ánh mắt khóa chặt vào Lưu San, cho đến khi cô rời đi, anh vẫn không di chuyển tầm mắt.
Trái tim và tâm trí giống như vừa trải qua một đợt sóng lớn, những con sóng đánh mạnh vào từng tế bào, bề ngoài nhìn thì vẫn vững vàng, phong độ nhưng bên trong đã sớm thương tích đầy mình.
Linh hồn dường như bị kéo ra khỏi cơ thể, trong khoảnh khắc ấy, không hề có cảm giác thân thuộc, không biết nên đi về đâu, anh chưa từng trải qua cảm giác này kể cả khi thất bại trên trường chính trị.
Sáu chiếc xe màu đen chạy qua hai con đường lớn, hơi thở của cái chết đang đến gần, Thẩm Diên Dũng tránh người sang bên phải.
Xe dừng lại, Giang Hành Duật bước xuống, được thuộc hạ vây xung quanh.
Thẩm Diên Dũng cười khẩy, không chút sợ hãi, quét mắt nhìn Giang Hành Duật một cách lạnh lùng, không chạy trốn, mà rất bình tĩnh.
Giang Hành Duật bước về phía Thẩm Diên Dũng: "Cậu dũng cảm đấy, Lưu San nói cậu đang ở đây. Tôi còn chưa tin cơ, quả nhiên là ở đây thật."
"Lưu San nói?" Thẩm Diên Dũng nheo mắt.
"Cô ấy bị cậu quấy rầy làm cho sợ hãi rồi kìa? Thẩm Diên Dũng, cậu có tin vào luật nhân quả không? Ban đầu, em tôi thích cậu, cậu không cần nó, nó tự tử rồi. Bây giờ, cậu lại quấn lấy Lưu San, Lưu San phản bội cậu, cậu cũng sẽ chết ở đây thôi. Ha ha ha." Giang Hành Luật cười nói.
"Không phải sự tuyệt tình của tôi bức chết em gái ông, mà chính là tình yêu không theo lẽ thường của ông, Giang Hành Duật, ông đã khiến cô ấy cảm thấy tuyệt vọng, cô ấy mới tự tử." Thẩm Diên Dũng ưu tư nói.
Sắc mặt Giang Hành Duật lập tức chuyển sang xanh lét: "Cậu ăn nói lung tung. giữa tôi và em gái chỉ có tình yêu và tình cảm anh em đơn thuần, không có mối quan hệ riêng tư nam nữ bẩn thỉu kia."
"Nếu ông có thể đối diện với cảm xúc thật của mình, có lẽ em gái ông có thể ở bên ông, chính là vì cách ông căm hận chính mình và căm ghét tình cảm của em gái ông, mới giáng cho cô ấy một đòn chí mạng. Nhật ký của cô ấy, đồ khốn ông đã đọc chưa? "Thẩm Diên Dũng bình tĩnh hỏi.
Mi mắt Giang Hành Duật giật liên hồi, dường như nó đang đè nén thứ gì đó, ông ta càng trở nên tức giận hơn: "Đừng nói lời đe dọa, tôi sẽ không tin cậu đâu, ngay cả khi cậu nói bầu trời này có sụp đổ, tôi cũng sẽ không tha cho cậu."
Giang Hành Duật lấy súng của mình và nhắm vào Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào Giang Hành Duật, sâu sắc, kín đáo, lại giống như một người xem kịch, lấn át hiện thực.
Giang Hành Duật đang chuẩn bị nổ súng thì giữa trán xuất hiện tia hồng ngoại.
Ông cau mày, nhìn thấy đèn hồng ngoại cũng xuất hiện trên trán của những người khác: "Người của cậu đang phục kích ở gần đây, chỉ chờ chúng tôi tự sa lưới."
"Tôi vốn không có ý định giết ông thì sao tôi phải sắp đặt cuộc phục kích này chứ? Ông nhìn những ngày tháng của em gái mình thì có thể hiểu được mọi thứ. Đừng làm phiền tôi nữa. Người mà em gái ông thích, không phải tôi mà là ông." Thẩm Diên Dũng nói kèm theo nụ cười nửa miệng.
Giang Hành Duật thậm chí còn sốc hơn, nhìn chằm chằm vào Thẩm Diên Dũng, ngực ông ta phập phồng dữ dội, môi mím chặt.
Một chiếc Maybach lái đến và dừng lại trước mặt Thẩm Diên Dũng. Người bên trong mở cửa kính xuống và nói: "Lên xe."
Thẩm Diên Dũng mở cửa rồi lên xe.
Chiếc xe đi về hướng sân bay riêng bí mật.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía trước, đoán rằng: "Các anh là người của Cố Lăng Kiệt?"
"Thủ Trưởng lệnh chúng tôi giữ an toàn cho anh."
"Cố Lăng Kiệt." Thẩm Diên Dũng lẩm bẩm ba từ này. "Tôi nợ anh ta thêm một mạng. Các anh chuẩn bị đưa tôi đi đâu?"
"Thủ trưởng yêu cầu chúng tôi đưa anh đến sân bay, rồi đưa anh đến Thụy Sĩ. Anh có một trang viên, bất động sản và một cái tên mới, Thẩm Khánh."
"Tôi xin nhận lòng tốt của Cố Lăng Kiệt. Lát nữa, các anh dừng bên đường cho tôi xuống, việc của tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Các anh quay về đi. Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề của tôi. Lấy lại mọi thứ thuộc về mình mới là cách giải quyết đúng đắn nhất. "Thẩm Diên Dũng nói với vẻ chắc chắn.