Chương 720: Chúng Ta Là Người Một Nhà
CHƯƠNG 720: CHÚNG TA LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn Cố Lăng Kiệt qua màn hình trong tay Hình Thiên, tay run rẩy nhận lấy điện thoại anh, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt nằm trên giường bệnh.
Anh gầy hơn trước kia rất nhiều rất nhiều, dường như mặt không còn chút thịt nào, cằm cũng vô cùng nhọn, yên tĩnh ngủ say.
Bác sĩ của Hình Thiên chắc chắn hộ lý rất tốt, râu trên cằm Cố Lăng Kiệt cũng được cạo sạch sẽ, gọn gàng, bóng nhẵn.
Nhìn mãi vành mắt cô cũng đỏ lên nhưng lại không nỡ di chuyển ánh nhìn: “Vì sao anh không nói với em sớm hơn?”
“Bệnh tình cậu ấy lúc tốt lúc xấu, sợ nói với em rồi lỡ như cậu ấy chết thì em sẽ thế nào?” Hình Thiên trầm giọng nói, say đắm nhìn sườn mặt Bạch Nguyệt.
Cô gái này từ lâu đã tiến vào trong giấc mộng của anh nhưng trước nay anh lại chưa từng có được, có lẽ anh đã để mất cô rồi.
Tác thành cho cô có lẽ là điều duy nhất anh có thể làm trước mắt.
“Bây giờ anh đưa em đi gặp cậu ấy. Đi bằng thuyền của em đi, em có thể nghỉ ngơi một chút trên thuyền.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt trả lời nhưng tầm mắt vẫn không rời màn hình.
Hình Thiên lấy lại điện thoại rồi dập máy.
Bạch Nguyệt nhìn anh rồi lại nhìn điện thoại anh: “Em vẫn muốn nhìn anh ấy.”
“Sẽ được nhìn thấy cậu ấy bằng xương bằng thịt nhanh thôi.” Giọng Hình Thiên khàn khàn, có chút khác thường, đi về phía trước.
Lựa chọn tác thành nhưng lòng vẫn đau như bị dao cắt, đến mức hít thở cũng cảm thấy đau đớn.
Trước kia khi cô cười với anh, anh cho rằng mình có thể trở thành người chăm sóc cô.
Cô cười, chỉ là cô vẫn muốn rời đi mà thôi.
Anh thắng được thiên hạ nhưng lại thua cô...
Trên thuyền.
Bạch Nguyệt vừa kích động vừa vui mừng, đã một ngày một đêm không ngủ nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, nhìn Hình Thiên hỏi: “Anh ấy bây giờ thế nào? Bác sĩ nói có thể tỉnh lại không? Có thể chữa được không? Em thấy viên đạn đã xuyên qua não anh ấy.”
“Vị trí viên đạn xuyên vào cũng thật khéo, không tạo thành khối máu bầm xuất huyết trong lớn, có lẽ sẽ có vài nơi bị tổn thương. Trước mắt chụp CT, có thể thấy được đang trong quá trình từ từ hồi phục.” Hình Thiên an ủi.
Bạch Nguyệt giống như một đứa bé tò mò: “Cho nên, sẽ tốt thôi, phải không?”
Trước đó anh nói với cô bệnh tình không ổn định, dường như cô đều quên rồi, đôi mắt mở lớn mang theo sự kì vọng ngước nhìn anh.
Anh cũng không nhẫn tâm lại đả kích cô.
“Nước ngoài cũng có vài trường hợp bị đạn xuyên qua não có thể cứu được, bây giờ vẫn đang sống tốt.”
“Thật sao? Trước kia em đọc tin tức, có một cô gái lúc nhỏ bị đạn bắn vào đầu, sau khi hôn mê tỉnh lại mọi người cho rằng không sao nhưng đến năm sáu mươi tuổi đột nhiên bị đau đầu. Cô ấy đến bệnh viện mới phát hiện trong đầu vẫn còn một viên đạn, sau khi lấy ra vẫn sống bình thường.” Bạch Nguyệt tràn đầy hi vọng, hai tay vẫn luôn chắp lại cầu nguyện.
Trước đó cô vẫn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm, bây giờ cả người đều trở nên sinh động có hồn, ánh mắt sáng lấp lánh giống như những vì sao.
Nhìn Bạch Nguyệt bây giờ Hình Thiên mới phát hiện, Bạch Nguyệt không có Cố Lăng Kiệt cho dù rất lợi hại nhưng cũng chỉ là một cái xác không hồn, một người không có tình cảm.
Bạch Nguyệt bây giờ mới là chân thực nhất.
“Trước kia có một lính đặc chủng, trên người anh ta có vài viên đạn, trên đầu cũng trúng vài viên, cũng đã bị chết não nhưng rồi được một nhóm nghiên cứu cứu sống, bây giờ vẫn sống tốt.” Hình Thiên nói.
“Nhóm nghiên cứu nào lợi hại vậy, thật sự có sao?” Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Hình Thiên gật đầu: “Có, nhưng nhóm nghiên cứu đó xuất quỷ nhập thần, người bình thường rất khó gặp được. Còn có người nói, lúc đó là do tổng thống hạ lệnh cứu lính đặc chủng đó vì anh ta biết cơ mật. Nhưng anh đã đi tìm tổng thống, anh ấy nói không phải, không có chuyện đấy. Anh dùng đủ mọi quan hệ cũng chỉ tra ra được lính đặc chủng đó tên là Lã Bá Vĩ.”
“Sao cơ, Lã Bá Vĩ, là anh ta?” Bạch Nguyệt rất khiếp sợ.
“Em quen anh ta sao?” Lần này đến phiên Hình Thiên kinh ngạc.
“Vũ khí sinh hóa là do anh ta cho em, anh ta nói đoàn đội anh ta thập tử nhất sinh mới lấy được vũ khí này nhưng lại bị cấp trên bán đứng, anh ta thiên tân vạn khổ mới có thể chạy thoát.”
“Anh ta có nói cho em chuyện anh ta từng bị chết não không?” Hình Thiên truy hỏi.
Bạch Nguyệt nhớ lại: “Anh ta nói với em, anh ta lấy được vũ khí sinh hóa nhưng nhóm nghiên cứu vẫn có người chưa chết nên đã lấy đi tư liệu. Vì lo lắng sau này sẽ bùng phát mối nguy sinh hóa nên để em nghiên cứu thuốc giải. Anh ta nói, anh ta muốn điều tra chân tướng sự việc bởi anh em và người nhà anh ta đều đã chết.”
“Trước hết chúng ta cần tìm ra Lã Bá Vĩ, xác định xem có thật là anh ta được nhóm nghiên cứu thần bí kia cứu hay không. Nếu như là thật và tìm được nhóm nghiên cứu đó thì Cố Lăng Kiệt sẽ khỏi hẳn. Em có thể tìm được Lã Bá Vĩ không?”
“Em nghĩ anh ta có lẽ đang ở Mỹ, em đi Mỹ tìm anh ta, nói không chừng có thể tìm được.” Bạch Nguyệt nói.
“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Trước tiên ngủ một giấc đi đã, nếu không đến lúc đến chỗ Lăng Kiệt em sẽ rất mệt đấy. Khi ấy làm sao chăm sóc cậu ấy được?!” Hình Thiên đau lòng nói.
“Cảm ơn anh cả.”
Hình Thiên giương lên một nụ cười khổ.
Anh muốn làm không phải anh cả của cô mà là chồng cô.
Đến giờ, anh cũng chỉ có thể tận lực bảo đảm hai người đều còn sống sót.
Bạch Nguyệt quay về phòng mình, nghĩ đến phải giữ gìn sinh lực để có thể chăm sóc Cố Lăng Kiệt liền mạnh mẽ yêu cầu bản thân đi vào giấc ngủ.
Thuyền vừa cập bến cô liền tỉnh lại, nhanh chóng mặc thêm áo lông rồi đi ra.
Hình Thiên nhìn Bạch Nguyệt: “Mặc áo cẩn thận vào đi kẻo cảm lạnh.”
“Ừm ừm.” Bạch Nguyệt mặc áo tử tế rồi lại ăn một viên kẹo cao su, mong chờ nhìn anh.
“Đi theo anh.” Hình Thiên nói rồi đi lên bến tàu, trước mặt có ba chiếc xe ô tô màu đen, kính xe cũng là màu đen.
Hình Thiên lên chiếc xe ở giữa.
Bạch Nguyệt theo anh lên, ngồi ở vị trí ghế sau.
“Có thể đi được rồi.” Hình Thiên ra lệnh rồi nhắm mắt lại chợp mắt.
Xe bắt đầu chuyển bánh.
Bạch Nguyệt sốt ruột, hỏi Hình Thiên: “Bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi?”
“Hơn một tiếng nữa. Em nghỉ ngơi thêm đi.” Hình Thiên nói.
“Còn phải chờ hơn một tiếng nữa cơ à!” Bạch Nguyệt có chút mất mát: “Đúng rồi, phiền anh giúp em đăng thông báo tìm người, em muốn tìm Lã Bá Vĩ.”
“Rất nhiều người đều đang tìm Lã Bá Vĩ, mục đích của chúng đều nhắm vào vũ khí sinh hóa trong tay anh ta. Nếu để người khác biết em có liên quan đến chuyện này, sợ rằng sẽ lại gặp phải tai họa lớn, cho nên không thể công khai tìm kiếm được.” Hình Thiên lập tức nhắc nhở.
“Em biết rồi. Vậy anh giúp em đăng một tin thông báo tìm người rồi đăng lên cả nước A và nước Mỹ. Anh viết: “Còn nhớ ước hẹn gác xép không? Bạch Nguyệt tìm, nhanh chóng liên hệ.” Sau đó anh dán ảnh em lên. Như vậy sẽ không ai biết em tìm Lã Bá Vĩ, chỉ có anh ta biết mà thôi.”
“Được, ngày mai anh sẽ cho người đăng.”
“Cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt nói rất chân thành.
Hình Thiên cử động khóe miệng: “Người anh cứu là em trai anh. Nếu như phải nói cảm ơn thì nên là anh cảm ơn em mới đúng. Sau đó anh nghĩ lại rồi cũng không cảm ơn em nữa vì chúng ta đều là người một nhà.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, người một nhà.”