Chương 143: Tình Ý Triền Miên, Hình Bóng Quấn Quýt
CHƯƠNG 143: TÌNH Ý TRIỀN MIÊN, HÌNH BÓNG QUẤN QUÝT
“Hiện giờ anh có đầu mối chưa?” Bạch Nguyệt hỏi, gấp sổ tay lại.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
“Nếu tôi có đầu mối, còn cần tìm đàn anh của tôi giúp đỡ sao? Tôi hiện tại đầu óc hỗn loạn, quan trọng là, em trai An Kì còn giới hạn thời gian, làm sao có thể phá án đây?” Mộc Hiểu Sinh bất đắc dĩ nói.
Bạch Nguyệt cười mỉm, “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, dùng bữa xong đến nhà nạn nhân một chuyến, có được không?”
“Làm việc công, có lẽ là được, lát nữa tôi gọi điện cho Cục trưởng, áp lực của Cục trưởng lớn hơn tôi, tầm giờ chiều như này, có lẽ ngài Tống không ở nhà, ông ấy không có nhà, còn dễ làm một chút.” Mộc Hiểu Sinh nói.
“Tại sao không ở nhà thì dễ làm hơn một chút?” Bạch Nguyệt tiện miệng hỏi.
“Có ai muốn người khác nhìn đông ngó tây, xem cái này ngó cái kia trong nhà mình không?”
“Tôi còn tưởng là tính cách ông ta khiến các anh khó lòng chống đỡ cơ.” Bạch Nguyệt đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ có thai lúc trước, “An Kì có con không?”
“Có, một đứa con trai, trước kia ở quân khu của Cố Lăng Kiệt, là một trung tá gì đó, lần này mẹ anh ta có chuyện, có lẽ sẽ quay về.” Mộc Hiểu Sinh nói.
Bạch Nguyệt gật gật đầu.
Thành viên trong gia đình Cố Lăng Kiệt. cô không hỏi nhiều.
Dù sao, không có quan hệ với cô.
Sau bữa ăn.
Hai người rời khỏi khách sạn, mưa vẫn đang rơi lộp độp, không có dấu vết đã ngừng lại.
Cục trưởng Cục cảnh sát đặc biệt phái 3 vị cảnh sát có năng lực nhất đến, đi cùng Bạch Nguyệt và Mộc Hiểu Sinh.
Đến đó, Bạch Nguyệt mới phát hiện, thì ra, nhà An Kì và nhà Cố Lăng Kiệt, Tô Khánh Nam, Tô Chính đều ở cùng một khu biệt thự.
Cô xuống xe, tuy có ô, nhưng mưa to quá, vẫn bị ướt một chút.
Đi vào biệt thự, không phải đi qua cửa lớn thông với bên trong, mà là một bậc cửa cầu kì.
Phía trên bậc cửa có rất nhiều dép dùng một lần, còn có nơi chuyên để ô.
“Thiết kế rất tốt, là công ty nội thất thiết kế sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Là ngài Tống thiết kế.” Nữ giúp việc cung kính nói.
Bạch Nguyệt nhìn Mộc Hiểu Sinh.
Mộc Hiểu Sinh cười, “Ngài Tống là một người đàn ông rất kĩ tính.”
“Năng lực quan sát của ông ấy rất tốt, làm việc tinh tế, ôn tồn lễ độ, là người đàn ông nhìn như bao dung, nhưng lại theo đuổi sự hoàn mĩ, EQ rất cao, địa vị rất cao, phong thái trác việt, có lẽ rất được phái nữ yêu thích.” Bạch Nguyệt phán đoán.
“Cô phán đoán hoàn toàn chính xác, ngài Tống nhà tôi chính xác giống như cô đã nói.” Nữ giúp việc kinh ngạc nói.
“Cô thật sự quá giỏi rồi, tôi chỉ có thể phán đoán ra ông là người kĩ tính, cô có thể đoán ra nhiều như thế, làm thế nào vậy?” Mộc Hiểu Sinh khâm phục nói.
“Từ thiết kế bậc cửa, và tâm tư phái nữ.” Bạch Nguyệt xỏ dép vào.
Nữ giúp việc mở cửa ra.
Cố Lăng Kiệt cũng ở đó, ngồi trên sofa, ngón tay kẹp điếu thuốc, trong làn khói mờ, anh nhìn cô, vẻ mặt trong làn khói, có chút nhìn không rõ.
Phía sau anh có hai binh sĩ mặc quân phục.
Ngồi đối diện Cố Lăng Kiệt là một người đàn ông trẻ tuổi.
Vẻ ngoài anh ta và Cố lăng Kiệt có 4 phần giống nhau.
Bạch Nguyệt phán đoán, người đàn ông kia có lẽ là con trai An Kì.
Nữ giúp việc đi tới bên cạnh Cố Lăng Kiệt, cung kính gật đầu, báo cáo: “Cậu Cố, cậu chủ, người của Cục cảng sát đến rồi.”
Tống Dật nhìn về phái Bạch Nguyệt, đôi mắt đỏ hồng, “Mong các vị nhanh chóng tìm được hung thủ.”
Bạch Nguyệt không nói gì, Mộc Hiểu Sinh cười mỉm đáp: “Nhất định làm hết sức mình.”
Anh nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, hơi ngẩn người.
Cậu Cố, không phải là thủ trưởng quân khu đặc chủng sao, người được đề cử cho vị trí Tổng thống, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhân vật truyền kì Cố Lăng Kiệt.
Vẻ ngoài, khí chất, phong độ, độ nhận biết của Cố Lăng Kiệt rất cao, cho dù là một cái liếc mắt ba năm trước, anh vẫn có thể nhớ được.
Hiện nay, anh hiểu ra, tại sao Bạch Nguyệt nói có chút không vui vẻ với Tống Tâm Vân.
Cố Lăng Kiệt là con trai Tống Tâm Vân, không có lẽ, Bạch Nguyệt và Cố lăng Kiệt có chút ngọn nguồn?
Mộc Hiểu Sinh bị chấn động, quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt bình tĩnh khiến người khác giận sôi, vẻ mặt làm việc công, hỏi Tống Dật: “Tôi có thể đi xung quanh xem xét không?”
“Có thế, dì Bảo, đưa vị cảnh sát này đi xung quanh xem một chút.” Tống Dật phân phó.
Bạch Nguyệt đi tới khu vực nạn nhân tử vong.
Bàn mạt chược ở khu vực phía nam phòng khách.
“Phía đông là Hùng Đại Ni, phía tây là An Kì, phía nam là Thường Như Yên, phía bắc là Mậu Ngọc, huyệt thái dương bên trái hay bên phải của An Kì trúng kim châm?” Bạch Nguyệt kìn bàn mạt chược hỏi.
“Bên trái.” Cố Lăng Kiệt trầm trọng.
Bạch Nguyệt quay đầu, Cố Lăng Kiệt đứng bên cạnh cô, ánh mắt thâm sâu nhìn cô.
Bởi vì đứng gần quá.
Cô có thể nhìn rõ hình bóng của mình hiện lên trong đôi mắt anh.
“Hân Ly, tôi rất nhớ em.” Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua câu nói này, trái tim mạnh mẽ bị đả kích.
Cô thu ánh mắt về, đi về phía cách chỗ Mộc Hiểu Sinh đứng hơn 2 mét, “Từ lúc mất điện đến lúc nạn nhân tử vong chỉ có 10 giây, gần như mọi người đều không thay đổi vị trí, nghĩ theo mạch logic này, có khả năng chỉ có Mậu Ngọc.”
“Độ khó của việc một tay cắm ngâm châm là rất cao, lại là huyệt thái dương, còn trong hoàn cảnh tối thui. Tôi cảm thấy khả năng là cô ta không cao, cô vẫn chưa gặp qua cô ta sao? Mỏng manh, gầy gầy, tay phải từng cắt cổ tay, sợ rằng không có sức lực đó.” Mộc Hiểu Sinh giải thích.
Ánh mát Cố Lăng Kiệt dừng ở cổ tay Bạch Nguyệt.
Cánh tay cô có một vết thương, có những lúc, vết sẹo biến thành màu trắng, nhưng không biến mất, vì thế có thể thấy rõ ràng.
Bạch Nguyệt nghe thấy bốn chữ: từng cắt cổ tay, trên cổ tay liền thấy đau, “Đi phòng ngủ xem một chút đi.”
Dì Bảo mở cửa hành lang, cung kính nói: “Đây là phòng của bà chủ.”
Bạch Nguyệt đi vào trong.
Một chiếc giường 1m8x1m8, trên giường có một cái gối, chăn được gấp gọn gàng.
Cạnh giường có một tủ đầu giường, một bàn trang điểm.
Trên bàn trang điểm để một đống lớn đồ trang điểm.
Bạch Nguyệt cầm một số lên, xem qua, rồi lại đặt xuống.
Cô mở tủ quần áo của An Kì ra, sau khi nhìn xuống, ánh mắt dừng trên mấy hộp đai giảm béo vùng eo, tùy tay mở ra, khẽ nâng khóe miệng.
Cô mở ngăn kéo tủ đầu giường, đồ trong ngăn kéo rất bừa bộn.
Thuốc cảm cúm, ba bức ảnh, thuốc cao dán, tiểu thuyết ngôn tình, tất, còn có thuốc giảm cân.
Cô cầm bức ảnh lên.
Một bức là ảnh mùa hè năm ngoái bà chụp ở đảo Bali, nụ cười sáng lạn, có chút mập, còn làm tay chữ V.
Một bức là ảnh khi con trai bà tham gia duyệt binh.
Dưới ánh nắng, một anh chàng mặc bộ quân phục rất đẹp trai, nở nụ cười, còn có hai chiếc răng nanh.
Còn một bức ảnh, là một bức ảnh cũ.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ ôm lấy bà khi còn thiếu nữ mảnh mai, nụ cười ngọt ngào, phong cảnh rực rỡ.
“Nếu như cô tra ra cái gì, có thể nói với tôi không?” Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
“Cấp trên của tôi sẽ báo cáo với anh.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói
Cố Lăng Kiệt đi đến phía sau cô.
Sống lưng cô căng cứng.
Anh lấy đi bức ảnh trong tay cô, nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nói: “Vừa rồi tôi điều tra một chút tư liệu về cô, thì ra cô là một nhà tâm lí học có tiếng, ở Mỹ rất nổi tiếng, là người có địa vị trong ngành…”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!