Chương 572: Anh Nên Làm Gì Với Cô Ấy
CHƯƠNG 572: ANH NÊN LÀM GÌ VỚI CÔ ẤY
“Tổng thống và Tể tướng đã đi dùng bữa rồi, chúng ta vẫn còn thiếu một mỹ nhân ngư.” Thượng tá Trình nói.
“Cái gì mà Mỹ nhân ngư, các người có việc thì tìm diễn viên ý? Tại sao lại tìm tôi?” Nam Cung Nguyệt không giữ được bình tĩnh cự tuyệt.
“Không phải ai cũng có thể vào được phủ Tổng thống, không phải ai cũng có tư cách khi đang ăn cơm cũng được biểu diễn, nếu như cô không muốn làm thì thôi đi, tôi đi báo với ngài ấy một tiếng.” Thượng tá Trình có chút không nhẫn nại nói.
“Là ngài Tổng thống bảo anh kêu tôi đi làm?” Nam Cung Nguyệt hồ nghi hỏi.
“Đương nhiên, Tổng thống đích thân chỉ điểm cô, nói cô mặt mũi thanh tú, thân thể lại không tồi, sắp xếp khi ăn cơm biểu diễn, cũng không khiến người khác cảm thấy buồn nôn, chỉ là sớm quen một chút, nếu như cô đã không muốn, vậy thì thôi đi, Tổng thống cũng nói phải tôn trọng ý nguyện của cô, cô đã không muốn thì bỏ đi.” Thượng tá Trình nói, quay người đi.
“Nếu đã là nhiệm vụ, vậy tôi tiếp nhận, quần áo đều chuẩn bị tốt rồi chứ?” Nam Cung Nguyệt lo lắng hỏi.
“Biểu diễn cho ngài Tể tướng xem, cô nói xem?” Thượng tá Trình đáp.
“Vậy được.” Nam Cung Nguyệt đồng ý
“Nhưng mà, trước tiên phải luyện tập một chút, cô đi theo tôi.” Thượng tá Trình đi trước.
Nam Cung Nguyệt đi theo anh ta, gió thổi khiến người cô run lên, cái lạnh buốt dường như thấu vào trong xương cốt của cô.
Cô nghĩ một chút, nhân lúc không có ai, cô liền ném điện thoại vào trong hồ.
Tùm một tiếng.
Thượng tá Trình nhìn cô, cô giả vờ hư không liên qua đến cô: “Sao thế?”
“Không có gì.” Thượng tá Trình đem cô đến phòng chứa đồ linh tinh.
“Anh đem tôi đến đây làm gì.” Nam Cung Nguyệt hỏi giọng đã có chút khàn đi.
Thượng tá TrìnhChỉ vào binh sĩ.
Nam Cung Nguyệtnhìn binh sĩ chuyển vào tủ quần áo một mét và bể bơi tầm hai mét.
“Bể bơi nhỏ như vậy?” Nam Cung Nguyệt nhíu nhíu mày.
“Phòng khách bố trí bể bơi, cô nghĩ có thể bố trí to như thế nào nữa?” Thượng tá Trình hỏi lại cô.
“Vậy tôi làm sao có thể bơi trong đó được?” Nam Cung Nguyệt bất mãn.
“Nếu cô cảm thấy không làm được thì thôi đi, lát nữa tôi báo lại với Tổng thống, xem xem có thể hủy bỏ tiết mục này không, đổi thành người khácđến.” Thượng tá Trình sắc mặt khó coi nói.
Nếu có chút chuyện cỏn con này mà cô cũng không làm được, Thẩm Diên Dũng chắc chắn sẽ không trọng dụng cô nữa: “Tôi biết rồi, nhiệt độ của nước là bao nhiêu?”
“Có thể điều chỉnh lên 28 độ.”
“Tôi biết rồi.” Nam Cung Nguyệt liền cởi bỏ quần áo bên ngoài, nhảy xuống nước, hít thở lấy sức chuẩn bị thử bơi một chút, không đủ để cô vùng vẫy, cô nhìn về phía Thượng tá Trình.
Thượng tá Trình đi ra khỏi phòng, phòng kho đồ linh tinh ấy chỉ còn lại một mình cô.
Cô ngẩng đầu lên, lạnh tới mức môi đều biến thành màu tím rồi, từ trong bể bơi bò lên, nhặt lấy quần áo dưới đát, càng lạnh.
Bây giờ về thay quần áo đã, sợ bị Thẩm Diên Dũng nhìn thấy nhếch nhác thảm hại của cô, bây giờ không đi nữa, sắp lạnh cóng rồi.
Cô muốn gọi người đem quần áo đến cho cô, nhưng trước khi rơi xuống nước, ngoài cái điện thoại dính nước không thể dùng, điện thoại của cô cũng không thể dùng được nữa.
Chỉ có cách mở cửa.
Quanh phòng kho cũng không có ai.
Một trận gió thổi qua khiến cô càng thêm lạnh.
Cứ như vậy đi ra ngoài, cô sợ mình sẽ bị lạnh cóng mất, vẫn là nên về lấy quần áo thay.
Cô đi về hướng biệt thự, chọn đi cổng sau, vẫn còn chưa tiến vào thì nhìn thấy Thượng tá Trình từ cổng sau đi ra.
Trong tay Thượng tá Trình là một túi đồ.
“Tôi thấy đồ của cô đều ướt hết rồi, đem cho cô ít quần áo, còn có trang phục biểu diễn, tất cả đều ở trong này.” Thượng tá Trình nói.
“Cảm ơn, tôi đi thay quần áo xong thì luyện tập, lạnh chết mất.” Nam Cung Nguyệt trực tiếp mở cổng sau đi vào.
Thẩm Diên Dũng nhìn về hướng cổng sau, môi nhếch lên một nụ cười.
Anh còn nhớ trước đây anh từng nói, Nam Cung Nguyệt nếu muốn gây khó dễ cho Lưu San, anh nhất định sẽ khiến cô khóc không thành tiếng, bây giờ tính kế cho cô, quả thực là muốn sống cũng rất mệt mỏi.
“Món này quả thực rất ngon, rất nhiều món đều là những món tôi và vợ tôi thích ăn, cảm ơn sự tiếp đãi của mọi người.” Ngài Tể tướng dùng ngôn ngữ nước F nói với Thẩm Diên Dũng.
“Nên làm mà, có người bạn từ xa đến thăm, hai người sáng mai liền quay về à, buổi chiều tôi đưa mọi người đi thăm quan nước A một chút.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
“Vợ tôi rất thích nghe côn kich của đất nước các bạn, cô ấy nói có một giai điệu rất đặc biệt, tôi có đi nghe cùng cô ấy mấy lần, quả thực không tồi.”
“Có, buổi chiều đã sắp xếp vài tiết mục hí khúc*, đều rất đặc sắc.” Thẩm Diên Dũng nói.
Kinh kịch hay kinh hí , hí khúc là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch. Ban đầu nó được biểu diễn cho triều đình và chỉ được cung cấp cho công chúng sau này
Anh nhớ đến bộ dạng oán trách của Lưu San, nếu để cô đi cùng, có lẽ sẽ rất náo nhiệt đây.
Haizzz, sau này cô gả cho anh, anh nên làm sao đây?
Buổi chiều, Lưu San có chút khát.
Cô dự tính bọn người Thẩm Diên Dũng chắc đã ra ngoài rồi, ngó qua ngó lại, khi đi xuống cầu thang nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và một người phụ nữ lạ mặt tầm 40 tuổi đang đứng ở phòng khách, lập tức bước chân đi.
Hai người đó là ai?
Trước đây cô chưa từng gặp qua, nhìn không giống như bảo mẫu trong nhà.
Cô rón rén lặng lẽ xuống lầu, chạy đến gần phòng bếp, rót một cốc nước đầy uống, hỏi một trong các đầu bếp: “Bên ngoài có hai người phụ nữ, là ai thế?”
“A, một người là em của phu nhân, một người là tùy tùng của em phu nhân, họ vừa mới đến, đúng lúc Tổng thống và phu nhân Tổng thống ra ngoài rồi.” Đầu bếp giải thích.
Lưu San gật gật đầu, thì ra là em của Hoa Tiên.
Vậy thì cô vẫn phải lặng lẽ rón rén chạy lên lầu, miễn gặp mặt để khỏi lúng túng.
Cô ôm cốc nước lên lầu, lặng lẽ lên tầng, dường hư không hề bị phát hiện, nhanh chóng về phòng của mình, đóng cửa lại, tiếp tục chơi trò chơi.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, màn đêm dần dần buông xuông, cô bật đèn, chơi không biết mệt.
Đánh được tầm hai mươi mâý trận, thắng được mười mấy trận, vinh quang thăng lên cấp ba.
Nước lại hết rồi, cô lại ôm cái bình, rón rén mở cửa, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng về, vui mừng cười rạng rỡ: “Anh về rồi à, thật tốt quá.”
Anh không giấu được sự vui mừng, tâm trạng tốt lên rất nhiều: “Anh về thay bộ quần áo, tiện thể xem em một chút.”
“Đừng thay vội, tôi đang khát, anh đi giúp tôi lấy bình nước, yêu anh.” Cô đem bình nước nhét vào tay anh, đóng cửa lại.
Thẩm Diên Dũng: “...”
Anh không còn cách nào khác xuống lầu, đem bình vào phòng bếp, giao phó quản gia: “Đem một bình nước đặt lên phòng của tôi, chuẩn bị hai cái cốc mới, loại giữ nhiệt ý.”
“Dạ.” Quản gia nhận lệnh lập tức đi làm.
Thẩm Diên Dũng quay trở về phòng mình, nhanh chóng thay quần áo, từ trong phòng mình vào chỗ Lưu San.
Cô đem sách vở trên bàn chuyển đến bên cạnh giường, chân gác lên giường chơi trò chơi một cách say mê chăm chú.
Anh bước vào, cô cũng không phát hiện ra.
Anh không gọi cô, đứng bên cạnh xem cô chơi.
Cô trốn trong cỏ, đem hổ con thả ra.
“Tên này của em, ông chủ là chỉ anh?” Thẩm Diên Dũng hỏi, ánh mắt có chút không rõ.
Anh đột nhiên lên tiếng, dọa cô giật mình, vuốt vuốt ngực, trừng mắt nhìn Thẩm Diên Dũng.
Ông chủ ở dưới cô ở trên, cảm giác đối với bản thân ông chủ mà nói câu này có chút sỉ nhục rồi.